Chương 1: Soái ca, chờ một chút a!

"Học trưởng! Học trưởng!

Học trưởng mặc áo thun trắng phía trước! Soái ca, chờ một chút đã a!"

Giọng nữ hơi dồn dập vang lên, khiến bầy chim sẻ trên ngọn cây bị kinh động bay tán loạn. Đám học sinh xung quanh tò mò ngoái đầu nhìn lại, đồng thời âm thầm liếc xuống xem màu áo T-shirt của chính mình.

Triệu Trác Dương dùng khuỷu tay huých người bạn bên cạnh đang cười đùa ầm ĩ:

“Này, Cố ca, hình như gọi cậu đó.”

“A?”

Cố Ngôn nới lỏng tay đang đặt trên đầu Trương Ninh, cúi đầu nhìn áo thun mình đang mặc — đúng là áo trắng.

“Khỉ thật, đầu óc có vấn đề à?”

Trương Ninh cau mày, gạt tay Cố Ngôn ra rồi móc điện thoại ra soi lại kiểu tóc.

“Trông vậy mới có tinh thần chứ!”

Cố Ngôn cười đùa, rồi quay đầu nhìn về phía hai nữ sinh mặc đồng phục đang vội vàng tiến lại gần.

“Có chuyện gì không?”

Cậu lên tiếng, giọng điệu hững hờ, mang chút lười nhác.

“A...”

Âm thanh bất chợt ấy khiến hai cô gái hơi khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ngôn.

Cố Ngôn có khuôn mặt đẹp trai, lông mày rậm như được nhuộm mực, ánh mắt sâu thẳm, môi mím chặt. Từng tia nắng rọi xuyên qua tóc mái, in lên gương mặt cậu những vệt sáng mảnh vụn như cắt dán.

“Có chuyện thì nói.”

Cậu nhíu mày, lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Học trưởng chào anh ạ...”

Cô gái phía trước trang điểm nhẹ, dáng người cao gầy, vội vàng cúi đầu chào rồi lén kéo tay cô bạn bên cạnh vẫn còn ngẩn người.

Cố Ngôn không đáp, chỉ hơi cúi mắt nhìn hai người. Cậu vốn không có nhiều kiên nhẫn.

“Học trưởng, xin lỗi ạ...”

Cô bé còn lại dáng người nhỏ nhắn, dù mặc đồng phục học sinh vẫn không giấu được vóc dáng đầy đặn, khiến ánh mắt Cố Ngôn dừng lại trong chốc lát.

“Ừ.”

Cậu thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn người bạn kia.

“Em không gọi học trưởng đâu...”

Giọng cô gái càng lúc càng nhỏ, gần như không thể nghe thấy.

Thân thể Cố Ngôn hơi cứng lại. Với chiều cao 1m80, cậu như một pho tượng đứng lặng tại chỗ.

“Phụt!”

Tiếng cười trêu chọc vang lên phía sau khiến mặt Cố Ngôn tối sầm lại như đáy nồi.

“Ha ha ha ha ha! Không được rồi, Dương ca, tao chịu hết nổi rồi! Đỡ tao một cái!”

Trương Ninh ngừng chỉnh tóc, một tay ôm bụng cười đến run người, một tay níu lấy vai Triệu Trác Dương, cười không ngớt.

“Xin lỗi học trưởng, làm phiền rồi ạ.”

Cô bé nhỏ nhắn cúi đầu xin lỗi, đồng thời len lén nhìn trộm Cố Ngôn, vành tai cô ửng đỏ.

Cố Ngôn mấp máy môi như định nói gì đó, cuối cùng lại mím chặt môi, không nói một lời, quay lưng rời đi.

“Đi đi, Cố ca về rồi, cẩn thận không lại bị nhổ hết lông.”

Triệu Trác Dương cười khì khì vỗ vai Trương Ninh.

Khóe miệng Trương Ninh cũng không kìm được mà nhếch lên.

Hai cô gái nhỏ chạy nhanh về phía trước, lúc lướt qua Cố Ngôn còn tăng tốc một chút.

“Cười à? Rất thích cười đúng không?!”

Cố Ngôn nhíu mày, sải bước tới trước, chộp lấy cổ Trương Ninh, tay còn lại vò rối tóc cậu ta.

“Đệt, bị thần kinh à! Thả ra! Thở không nổi! Ca! Cố ca! Cố gia gia, buông tay!!”

Trương Ninh vừa dùng khuỷu tay đẩy ngực Cố Ngôn, vừa dùng tay gỡ tay cậu ra.

Cố Ngôn vừa giỡn với bạn bè, vừa ngẩng đầu nhìn theo hai cô gái — chưa đi được bao xa thì đã dừng lại.

“Học trưởng! Học trưởng!”

“Ừm, các em có chuyện gì cần anh giúp không?”

Nam sinh được gọi quay đầu lại.

Cậu có mái tóc gọn gàng, màu nâu nhạt lấp lánh dưới nắng, khuôn mặt sạch sẽ, làn da trắng lạnh, hàng mi cong nhẹ như dây leo hướng nắng, bên dưới là đôi mắt xanh biếc như hồ nước mùa thu. Đôi môi hồng như điểm xuyết cánh hoa.

Cố Ngôn nhìn chàng trai mặc áo trắng, rồi cúi đầu nhìn lại áo mình, khóe miệng giật nhẹ.

“Chào học trưởng, em là học sinh năm nhất, tên là Mạc Hiểu. Trước đây chúng ta từng gặp ở nhà ăn, không biết có thể kết bạn WeChat được không ạ?”

Mạc Hiểu nhỏ nhắn xinh xắn, tai ửng hồng, mắt tròn mở to chăm chú nhìn gương mặt của Giang Quyện.

“À...”

Giang Quyện bật cười khẽ, đôi mắt xanh khẽ nheo lại, khóe môi cong lên một đường cong mờ nhạt.

“Học muội, em biết anh sao?”

Giọng Giang Quyện trong trẻo như suối mát, khiến lòng người thư thái.

“Không... Nhưng học trưởng có thể cho em một cơ hội được không?”

Mạc Hiểu mắt long lanh nhìn Giang Quyện, giọng nói dịu ngọt, tay phải khẽ nắm gấu áo đồng phục.

“Mạc đồng học, chào em. Anh là Giang Quyện, rất vui được biết em.”

Giọng Giang Quyện nhẹ nhàng, ôn hòa.

“Giang học trưởng, em chào anh.”

Mạc Hiểu cúi đầu, chỉ để lộ đôi tai đỏ ửng.

“Anh cũng là hội trưởng hội học sinh. Mấy hôm trước, thầy Uông – chủ nhiệm khối – giao cho hội học sinh một nhiệm vụ. Em có muốn biết là gì không?”

“A?”

Mạc Hiểu ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Giang Quyện.

Giang Quyện chớp mắt hai cái, nói:

“Thầy yêu cầu tụi anh nghiêm túc quản lý vấn đề yêu sớm trong trường.”

Khuôn mặt Mạc Hiểu lập tức đỏ bừng.

“Không phải đâu, học trưởng, em chỉ muốn kết bạn thôi mà!”

“Anh biết mà, Mạc đồng học. Bây giờ chúng ta là bạn rồi. Hy vọng em và bạn em sẽ có thành tích tốt trong suốt những năm học cấp ba.”

“Vâng ạ. Giang học trưởng, tạm biệt!”

Mạc Hiểu vội vàng gật đầu, rồi kéo theo bạn rời đi.

Cố Ngôn buông cánh tay khỏi cổ Trương Ninh, huých khuỷu tay vào Triệu Trác Dương.

“Hắn đang quay phim thần tượng đấy à?”

“Chắc vậy.”

Triệu Trác Dương cũng cười đáp.

“Như vậy vẫn tốt hơn một số người. Cố ca, có định đổi trường không? Hay là muốn trải nghiệm cuộc sống thành phố?”

Trương Ninh vừa xoay cổ vừa cười không có thiện chí.

Cố Ngôn nghe vậy nhếch mép cười, chuẩn bị cho Trương Ninh “nếm thử” mối quan hệ “cha con” của bọn họ lần nữa.

“Học trưởng! Học trưởng!”

Cố Ngôn nghe vậy liền quay đầu, thấy Mạc Hiểu đang đi cùng một nữ sinh cao gầy khác, đứng sau lưng mình.

“Tình hình tốt đấy chứ.”

Trương Ninh chen vào trêu.

Cô gái cao gầy nghe vậy mặt đỏ như gấc.

“Học trưởng, em tên là Vu Ca, cái đó... có thể thêm WeChat không ạ?”

Cố Ngôn cúi xuống nhìn đối phương, rồi nở nụ cười chói sáng không chê vào đâu được.

“Không thêm. Cút.”

Môi Vu Ca khẽ mấp máy, ánh mắt không thể tin nổi. Rõ ràng là một đôi môi quyến rũ như vậy, sao có thể nói ra lời thiếu lễ độ đến thế?

“Vô lễ thật!”

Mạc Hiểu trừng mắt tức giận với Cố Ngôn, kéo tay Vu Ca đang cắn môi dưới, rời đi thật nhanh.

“Mày lại quay gì thế? Diễn cảnh Lưu Hoa Cường ép mua dưa à?”

Trương Ninh lại lôi điện thoại ra, vừa chỉnh tóc vừa nói.

“Hiểu gì mà nói! Đây mới là cách triệt để cắt đứt ý định yêu sớm của người ta.”

Cố Ngôn đoạt lấy điện thoại trong tay Trương Ninh.

“Làm gì đó? Trả đây! Tóc tao còn chưa chỉnh xong!”

Cố Ngôn giơ tay ngăn lại, dùng màn hình soi mặt mình.

“Nhìn đi, tao đẹp trai thật mà. Trường này cần nâng cao thẩm mỹ học sinh mới được.”

“Thanos búng tay xong, Trái Đất chỉ còn lại cái mặt này — chuẩn luôn!”

Trương Ninh cười châm chọc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play