Chương 07: Khoảng cách số 0
"Buổi livestream hôm nay đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã theo dõi. Nhớ quay lại đón xem em vào 6 giờ chiều mai nhé." Giang Quyện hướng về màn hình vẽ một trái tim bằng tay.
“Vợ yêu, ngủ ngon.”
“Ngày mai đừng trễ giờ đấy.”
"Tạm biệt."
Giang Quyện tắt camera, thoát phần mềm livestream, nụ cười trên mắt lập tức tan biến. Cậu đứng thẳng người vươn vai cho đỡ mỏi, rồi giật phăng bộ tóc giả trên đầu.
Cậu cất hộp đàn guitar cạnh bàn làm việc, điều chỉnh ánh đèn phòng về độ sáng bình thường, bắt đầu dọn dẹp từ từ.
Sau khi thu xếp giá đỡ livestream vào góc tủ quần áo, Giang Quyện bước vào phòng tắm, ném bộ tóc giả vào túi đồ giặt. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Cậu đưa tay trái lên, ngón cái và trỏ tạo hình chữ V ở hai bên khóe miệng, nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương với nụ cười gượng gạo. Một tiếng cười ngắn bật ra.
Nước lạnh xối lên mặt, những giọt nước trong veo lăn dọc cổ họng trắng nõn, khiến chiếc vòng cổ ren đen ẩm ướt gây ngứa ngáy.
Giang Quyện giật phăng chiếc vòng cổ, những giọt nước mất chỗ bám, lăn dọc theo yết hầu nổi rõ rồi đọng lại trên xương quai xanh lộ rõ. Không buồn để ý, cậu ném chiếc vòng cổ đi, dùng khăn mặt lau qua loa. Những sợi tóc ướt dính trên trán, ánh mắt xanh biếc cùng làn da trắng lạnh tạo nên vẻ đẹp không thực.
Vẫn mặc nguyên bộ đồ nữ, Giang Quyện mở tủ lạnh phòng khách. Trong đó chất đầy đồ ăn nhanh: bánh mì, mứt, ngũ cốc...
Cậu lấy đại hai lát bánh mì sandwich, vừa ăn vừa quay về phòng ngủ. Ngồi xuống bàn học, cậu bật màn hình điện thoại - 22:13.
Rút sách giáo khoa từ kệ, lấy vài tờ giấy trắng từ ngăn kéo, Giang Quyện bắt đầu bài vở hàng ngày.
Giang Kiến Quốc yêu cầu cậu thi vào Đại học Cambridge, nên chương trình học của Giang Quyện theo hệ A-level với 4 môn: Toán, Lý, Kinh tế và Toán nâng cao.
Muốn có tấm vé vào Cambridge, cậu không được phép lơ là dù một giây, phải duy trì cường độ học tập cao.
Màn đêm đặc quánh như mực tàu, trăng ngân rắc xuống lớp sương bạc. Thời gian thuộc về Giang Quyện, bây giờ mới thực sự bắt đầu
"Có chuyện gì?" Cố Ngôn vắt chiếc áo thể thao lên vai phải, nhìn cô gái trước mặt.
Cô gái cao khoảng 1m65, eo thon chân dài, gương mặt xinh xắn với lớp son bóng phản chiếu ánh nắng trông càng quyến rũ - một mỹ nhân hiếm có.
"Cố Ngôn, ý cậu là gì?" Lâm Thanh Á giọng đầy tức giận.
"Gì là gì? Có chuyện gì không nói thẳng ra?" Cố Ngôn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
"Chuyện giữa cậu và Đường Nguyên Nguyên là thế nào? Cậu phải giải thích cho tôi."
"Tôi với Đường Nguyên Nguyên có chuyện gì? Còn phải giải thích với cô? Điên à." Cố Ngôn quay người định rời đi.
"Cậu không phải bạn trai tôi sao? Còn đi ăn với cô ta." Lâm Thanh Á nắm chặt áo thể thao giữ Cố Ngôn lại.
"Tôi thành bạn trai cô từ bao giờ? Bản thân tôi còn không biết." Cố Ngôn bật cười, môi mỏng khẽ mím lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng.
"Giờ ngoại tình rồi phủ nhận hả? Cố Ngôn, cậu đúng là đồ khốn!" Lâm Thanh Á đỏ mắt như vừa chịu oan ức tày trời.
"Ngoại tình?" Cố Ngôn cười gằn. Trước đây từng nghe bạn bè kể Lâm Thanh Á khen cậu đẹp trai, khuyên cậu thử tán tỉnh.
Vốn tính trẻ con, lại bị kích động bởi vẻ ngoài xinh đẹp của cô gái, Cố Ngôn đã rủ cô ấy đi dạo. Nhưng buổi gặp đó nhạt nhẽo, hai người chẳng có chủ đề chung, lại thêm body cô ta không đủ "bốc lửa" theo gu cậu. Chịu ảnh hưởng từ gia đình, quan niệm tình yêu của Cố Ngôn là: không yêu thì thôi, đã yêu là cả đời. Thế nên kết thúc buổi gặp, cậu thẳng thắn đề nghị chỉ làm bạn để khỏi mất thời gian của đối phương, cũng không xin số liên lạc. Ai ngờ hôm nay lại gặp phải cảnh này.
Lâm Thanh Á im lặng, mắt đỏ hoe, tay vẫn nắm chặt vạt áo Cố Ngôn.
Bực mình nhưng nghĩ đối phương là con gái, Cố Ngôn kiềm chế giải thích: "Lần trước tôi đã nói rõ rồi, chúng ta làm bạn. Hoặc... người lạ cũng được. Cô chọn đi."
Đột nhiên Lâm Thanh Á giật mạnh áo thể thao khiến Cố Ngôn lao về phía trước. Cô gái nhân cơ hội ngẩng đầu định hôn lên má cậu.
"Vãi!" Cố Ngôn phản ứng cực nhanh, tay trái kéo áo, chân phải lùi về sau né tránh.
Chiếc áo thể thao duy nhất trong trường có hình Jordan vẽ bằng chì ở lưng, đã có màn "tiếp xúc khoảng cách 0" với hoa khôi Lâm Thanh Á.
"Hai người đang làm gì thế?" - Giọng nam thanh lạnh tựa suối nguồn. Cố Ngôn quay đầu nhìn về phía sau.
Giang Quyện khoác bộ đồng phục học sinh màu đen, ngực trái đeo huy hiệu Hội học sinh. Đôi mắt màu xanh hồ thuỷ chẳng chớp, đang dán chặt vào cậu và Lâm Thanh Á.
"Nghe tớ giải thích..." Cố Ngôn vô thức thốt lên.