Võ Ninh bị a cha dọa nhảy dựng. “Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì!” Hù dọa ai chứ.
Lâm Miểu đứng lên chào hỏi: “Võ thúc.”
Võ A thúc đi vào nhà gỗ, vốn là nơi không rộng rãi lắm lại càng thêm chật hẹp. Hắn vóc dáng cao lớn, chặn kín ánh sáng từ cửa, không theo tiếng nói cứ như vậy đứng đó, rất có cảm giác áp bức. Hắn nhìn thấy người kia là Lâm Miểu, vẫn như cũ thực khó chịu. Ca nhi và tiểu tử chen chúc trong nhà gỗ, không trách hắn đa nghi. Võ A thúc lại hỏi một lần: “Hai đứa làm gì đó.”
“Vật cổ tay.” Võ Ninh không biết cha hắn sao tự nhiên xụ mặt, thành thật nói. “Ta muốn thử xem cánh tay này sức lực thế nào, liền kêu Lâm Miểu cùng ta vật cổ tay.”
Võ A thúc lúc này mới thấy tay áo của nhi tử đều xắn lên đến khuỷu tay. Sách, như vậy không được đâu! Hắn cảnh giác liếc Lâm Miểu một cái, người kia mặt mày bình thản, thản nhiên đối diện. Võ A thúc có hỏa cũng không phát ra được.
Hắn cau mày đi ra nhà gỗ, gọi Võ Ninh ra: “Tay áo kéo xuống cho ta! Trông ra thể thống gì, ngươi có phải còn nhỏ gì đâu!” Thấy Võ Ninh ngoan ngoãn kéo tay áo chỉnh tề, lại tận tình khuyên nhủ mà ôm lấy vai hắn thấp giọng nói: “Ngươi là ca nhi, chú ý một chút được không, vô duyên vô cớ kêu tiểu tử khác nhìn vào.”
Tiểu tử khác từ nhà gỗ đi ra, vừa vặn nghe thấy câu nói này, nhướng mày không ra tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT