Trong thôn, ai ai cũng biết Trịnh Đồ tể nhận nuôi ba đứa trẻ từ nhà họ hàng xa, bỗng dưng xuất hiện mà không chốn nương thân. Tuy không nhà không cửa nhưng chúng cứ luôn miệng gọi "nhà ta, nhà ta", thật nực cười làm sao.
Sự ác ý của lũ thiếu niên thường chẳng có lý do, chẳng thể giải thích được mà cứ thế lớn lên không dấu vết. Hắn cười nhạo, cậy mình cao lớn hơn, túm lấy cổ áo Lỗ Khang mà lay mạnh, giọng kẻ cả buông lời: "Đồ con hoang".
Nghe hắn gọi mình là lũ không cha không mẹ, Tiểu Cửu giận dữ chạy tới: "Câm miệng!" 
Cậu nghiến răng, dùng hết sức bình sinh mà đẩy. Gã thiếu niên đau điếng, cuối cùng cũng chịu buông tay.
Câu này là câu Tiểu Cửu nghe rõ nhất: Hắn không mang họ Trịnh thì có làm sao, không cha không mẹ thì có làm sao. Điều đó chẳng thể cản trở việc hắn có một gia đình.
"Câm miệng! Câm miệng! Câm cái mồm thúi của ngươi lại!" Tiểu Cửu không kiên nhẫn mà tranh cãi con cá của ai như Lỗ Khang, cậu chỉ chửi!
Cậu đẩy gã ra và mắng: "Ngươi là đồ ăn cắp! Đồ ăn cắp cá!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play