Tiểu Thụ lên núi, phát hiện lão râu xồm không có ở nhà. Đất trống dưới chân núi cũng không một bóng người, Tiểu Thụ đoán chừng hắn hẳn là đi xem xét bẫy rập rồi. Vào mùa đông chẳng biết có bắt được con mồi nào không.
Hắn tự mình lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, trong phòng bài trí vẫn còn giống như ngày xưa. Tiểu Thụ buông sọt xuống, móc ra khoai lang đỏ chất đống bên bếp, nấu cơm xong có thể vùi hai củ mà ăn.
Ngôi nhà đổ nát không lớn, mặt đất quét tước sạch sẽ xong chẳng có việc gì để làm. Tiểu Thụ từ trên tường gỡ xuống cây cung tên nhỏ của hắn, bắt đầu tập bắn vào thân cây ngoài cửa. Mệt thì nghỉ ngơi, đói thì tự mình vào nhà nấu nước hấp màn thầu. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, hắn cũng không cảm thấy cô đơn.
Tiểu Thụ lên núi phần lớn thời gian đều trải qua như thế, trước mùa đông râu xồm cũng không phải ngày nào cũng có thời gian ở nhà. Hấp xong màn thầu, liền có than lửa còn ấm vùi khoai lang đỏ vào nướng. Đám người về còn có thể ăn một miếng nóng hổi.
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Tiểu Thụ ngồi xổm bên bếp ấm áp nếm thử màn thầu, không động đậy, chỉ kêu lên: “Lão Râu xồm! Có màn thầu nóng! Còn có khoai nướng!”
Một lát sau nghe thấy giọng quen thuộc nói: “Ăn xong đến nếm thử cái này.”
Lý Lực chậm rãi lột miếng vải dính trên đường, giơ hai xiên đường hồ lô đứng ở cửa nói. Hắn đứng ở cửa che kín hết ánh sáng, Tiểu Thụ không thấy rõ là món ăn gì, trên núi có thể có món gì ăn chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT