Trịnh Trạch nghe ra đó là lời khen, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Thợ săn, nông phu hay đồ tể, thân phận nào cũng được, Trịnh Trạch chỉ biết hắn là tướng công của Chu Chu, là hán tử gánh vác gia đình phải lo cho cả nhà già trẻ ăn uống, hắn vui vẻ chịu đựng.
Tấm ván gỗ trên xe bò đã được thay mới, trên xe còn chất vật liệu gỗ mà Chu Chu yêu cầu Trịnh Trạch làm lại một cái giá gỗ. Trịnh lão cha cùng đến giúp dỡ xuống. Những khối gỗ tốt đều được dùng để làm thân xe bò, phần còn lại là vật liệu gỗ cưa ra, giá cả rẻ hơn một chút, làm giá gỗ thì cũng đủ rồi, chỉ là còn cần cắt gọt và điều chỉnh kích thước. Hiện giờ trong nhà có thêm ba đứa trẻ con, tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Ngũ cốc thịt thà trong nhà có sẵn, bột mì thức ăn này nọ thì Trịnh Trạch và Chu Chu bắt đầu phụ trách chi tiền mua sắm, dù sao cũng không thể để cha nương lo liệu tất cả.
Lỗ Khang và Mạnh Tân dọn mấy vò rượu trắng về bếp, nhân lúc a cha đi cưa ván gỗ, Chu Chu lại gần Trịnh Trạch nhỏ giọng hỏi: “Cái Lý thợ săn kia, cái người râu xồm ấy, năm nay hắn ta bao nhiêu tuổi rồi?”
Lý thợ săn? Trịnh Trạch ngẩng đầu nhìn trời suy nghĩ một chút, hắn thật ra cũng không rõ lắm, liền hô: “A cha, Lý thợ săn năm nay mấy tuổi rồi?”
Ai ai ai, đừng hỏi đừng hỏi! Ai… Chu Chu lấy tay che miệng Trịnh Trạch, vẫn không kịp ngăn cản, cậu xấu hổ cười cười, nhìn về phía a cha, may mà Trịnh lão cha chân giẫm lên vật liệu gỗ không quay đầu lại, hắn nói: “Lý thợ săn à… Hắn nhỏ hơn A Dũng năm sáu tuổi, khoảng ba mươi lăm gì đó.”
Chu Chu kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Trạch, mới ba mươi lăm thôi sao! Trịnh Trạch mỉm cười gật đầu, a cha rõ ràng thật.
“Các con có phải nhìn mặt hắn đầy râu, cho rằng hắn là một ông lão? Ha ha ha ha, hắn có vẻ có tuổi nhưng người ta cũng không già đến thế đâu!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT