Nhận ra bản thân lại đang thất thần, Tần Khai Diệu có chút bực bội đứng dậy, đi ra ban công.
Trời đã tối hẳn, bầu trời sao lấp lánh, dưới mặt đất con sông phản chiếu ánh sáng.
Nơi này là khu vực phồn hoa nhất trong thành phố, những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau. Thế nhưng cách nơi này không xa, ngay trong sự xa hoa rực rỡ ấy, có một mảnh khu dân cư cũ kỹ bị bóng tối bao phủ, luôn bị người ta theo bản năng lãng quên.
Những năm gần đây đất nước phát triển như vũ bão, đã tạo nên một khung cảnh kỳ ảo thế này. Một bên là những người thành đạt ăn mặc chỉnh tề, một bên là dân nghèo khốn khó bươn chải mưu sinh. Họ ở gần nhau, nhưng lại cách biệt như trời với vực.
Ít nhất, Tần Khai Diệu trước giờ chưa từng chú ý đến nơi bị lãng quên đó.
Tần Khai Diệu bỗng nhiên muốn châm cho mình một điếu thuốc.
Hắn nghĩ, mình đúng là rảnh rỗi quá mức, sao tự dưng lại bắt đầu quan tâm đến dân sinh thế này…
Hắn cố gắng khiến bản thân nghĩ sang chuyện khác.
Gần đây 《Nam Thành Dật Sự》 sắp khai máy, quay tại thành phố L. Nghe Lý Bội Phương báo lại, Lâm Cửu Cửu những ngày này đang chuẩn bị nhập vai.
Sao lại nghĩ đến chuyện này rồi, Tần Khai Diệu thở dài.
Chẳng lẽ là do bực bội vì đã lâu không bắt được “con mồi” mình để mắt tới?
Nhưng chuyện đó thì có gì đáng để tâm đến thế chứ. Một con mồi tạm thời không ăn được, thì đổi sang con khác chơi là xong, cần gì phải rối rắm như vậy?
Chẳng lẽ mình nên tìm người khác giải sầu một chút…
Tần Khai Diệu lấy điện thoại ra, lướt xem danh bạ, rồi lại bực mình nhét trở lại túi.
《Nam Thành Dật Sự》 dự kiến khai máy được chọn sau nửa tháng, do trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, thêm vào đạo diễn Cố hành động dứt khoát, nên chỉ trong nửa tháng đã hoàn tất mọi thứ.
Rất nhanh đã đến ngày khai máy.
Khi Trần Thanh đến, người trong đoàn phim đã đến gần đủ.
Trần Thanh lập tức tiến đến chào đạo diễn Cố:
“Xin lỗi xin lỗi, thật sự là có chuyện đột xuất nên đến trễ một chút. Đạo diễn Cố, lâu rồi không gặp, lại được hợp tác với ngài lần nữa, thật sự là rất vui!”
Thấy Trần Thanh mặt mày tươi cười, đạo diễn Cố vỗ vỗ vai anh:
“Cậu nhóc này! Yên tâm đi, không tính là muộn, thời gian vừa đúng lúc.”
Đạo diễn Cố cũng rất hài lòng với Trần Thanh.
Tuy Trần Thanh nổi lên mấy năm gần đây, nhưng thật ra đã vào nghề từ rất sớm, vừa có linh khí vừa có thiên phú, kỹ năng diễn xuất cũng được rèn luyện không tệ, chỉ thiếu một cơ hội.
Ba năm trước, cũng chính là đạo diễn Cố nhìn trúng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, giao cho anh một vai không tồi, từ đó Trần Thanh vận may liên tục kéo dài. Mấy tháng trước còn giành được giải Kim Phượng Hoàng, xem như một ảnh đế mới nổi xứng danh.
Điều đặc biệt khiến đạo diễn Cố quý trọng anh là, dù nổi tiếng trước hay sau, thái độ đối nhân xử thế của Trần Thanh vẫn không thay đổi, không giống mấy minh tinh nhỏ vừa nổi đã ngạo mạn lên tận trời, khiến đạo diễn Cố cảm thấy mình thật sự không nhìn nhầm người.
Lần này trong 《Nam Thành Dật Sự》, vai nam chính Tư Lan, đạo diễn Cố liền nghĩ ngay đến việc để Trần Thanh đảm nhiệm.
“Nơi này khá xa, không biết cậu có quen với khung cảnh xung quanh không.” Đạo diễn Cố đánh giá anh một lượt, “Bây giờ cậu đã khác xưa rồi.”
Trần Thanh cười đáp:
“Đạo diễn Cố nói gì vậy, ngài là quý nhân của tôi, ngài gọi một tiếng, tôi nào dám không đến? Ở đây khung cảnh khá đẹp, không khí cũng trong lành.”
Trần Thanh không nói dối, không khí quả thật rất trong lành.
Lần này đạo diễn Cố chọn địa điểm quay ở một thị trấn nhỏ vùng núi khá xa xôi, nằm dưới chân núi, giao thông rất bất tiện, tổng thể trông có phần cũ kỹ.
Đạo diễn Cố bật cười:
“Cậu nhóc vẫn giỏi ăn nói như vậy. Nhưng giờ cậu cũng là ngôi sao rồi, ở nhà dân, nơi này cơ bản không có khách sạn lớn đâu, đành chịu thiệt một chút nhé.”
Đạo diễn Cố nói “chịu thiệt một chút”, thật sự là phải chịu thiệt.
Đoàn phim bao luôn một tòa nhà hai tầng kiểu cũ, giống như kiểu nhà tự xây ở quê. Nam nữ không ở cùng tầng, phòng của Trần Thanh ở tầng một phía bên phải. Trợ lý mở cửa, giúp anh dọn đồ và sắp xếp ổn thỏa.
Phòng ở có hạn, người đại diện dặn dò Trần Thanh vài câu rồi cùng trợ lý đến một nhà nghỉ nhỏ trong thị trấn để ở.
Trần Thanh đã đi một đoạn đường dài, có phần mệt mỏi. Anh đang định ra ngoài làm quen hoàn cảnh một chút rồi mới nghỉ ngơi, vừa bước ra cửa thì bị một khung cảnh thu hút ánh nhìn.
Đó hình như là một thanh niên, vóc người thon dài, dáng đứng thẳng tắp. Cậu ta đang đứng dưới gốc cây hòe trong sân nhỏ, cúi đầu, hình như đang lẩm bẩm điều gì đó.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi tên là Ứng Cẩm Xuyên… Anh định đi đâu vậy?”
Trần Thanh nghe vậy, phản ứng lại – đây hẳn là lời thoại của Ứng Cẩm Xuyên.
Là bạn diễn hợp tác với anh trong phim lần này sao? Trần Thanh nhớ ra, trước khi đến đoàn phim, anh đã được thông báo rằng trong dàn diễn viên có một người là tân binh lần đầu đóng phim.
Nghe nói người đóng vai Ứng Cẩm Xuyên lần này là do đạo diễn Cố tuyển chọn kỹ lưỡng, khen ngợi không ngớt. Hình như tên là… Lâm Cửu Cửu?
Trần Thanh vốn đã rất tò mò về tân binh được đạo diễn Cố ưu ái này, liền nhẹ nhàng bước lại gần.
“Tôi cảm thấy anh là người tốt, sao anh lại không nói gì? Tôi có thể biết tên anh không?”
Chàng thanh niên vẫn đang chăm chú luyện lời thoại, lúc Trần Thanh đi đến phía sau cậu, anh nghe được câu thoại như vậy.
Âm thanh không lớn, nhưng trong trẻo và không hề pha tạp, giống như chính Ứng Cẩm Xuyên bước ra từ câu chuyện, mang theo nét ngây thơ và thuần khiết đặc biệt.
Trần Thanh bất ngờ lên tiếng:
“Tôi không phải người tốt, đừng theo tôi.”
“Hả? Nhưng mà tôi không biết dùng cái này như thế nào… Tôi cũng không quen ai cả, anh có thể chỉ tôi không?”
“Ấn vào cái nút ở trên kia, ngốc, đừng làm phiền tôi.”
“Thấy chưa, tôi đã nói anh…”
Chàng thanh niên như chợt nhận ra điều gì, đột nhiên quay đầu lại.
Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua tán lá sum suê của cây hòe chiếu xuống, ánh sáng loang lổ đọng lại trên mái tóc cậu.
Đôi mắt của Lâm Cửu trong khoảnh khắc ấy nhìn lại đây, Trần Thanh bỗng nhiên hiểu được vì sao đạo diễn lại nhất định chọn đứa trẻ này.
Cậu giống hệt Ứng Cẩm Xuyên trong kịch bản, cứ thế mà xuất hiện trước mặt anh.
Hoàn mỹ, dịu dàng, thuần khiết, không một chút tạp chất.
Khi cậu nhìn anh, đôi mắt trong trẻo ấy dường như chỉ phản chiếu một hình bóng duy nhất là anh. Ánh nhìn ấy trước sau đều trầm tĩnh dịu dàng, như ánh trăng nơi cuối chân trời, như cơn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mặt.
Trong ánh mắt chàng trai dần dần hiện lên một chút linh hoạt, có lẽ là thoát ra khỏi trạng thái nhập vai.
“Ngài là thầy Trần sao? Chào ngài!” Chàng trai nói chuyện có phần lắp bắp, trên mặt hơi ửng hồng vì kích động, trong mắt lộ ra ánh sáng ngạc nhiên và vui mừng.
“Tôi là Lâm Cửu Cửu, đóng vai Ứng Cẩm Xuyên…”
“Tôi biết em. Em vừa diễn rất tốt.” Trần Thanh mỉm cười gật đầu.
Lâm Cửu có chút ngượng ngùng:
“Thầy Trần, em rất thích xem phim của thầy, đặc biệt là bộ phim do đạo diễn Cố làm mấy năm trước. Vai diễn của thầy trong đó, em vẫn không quên được, em còn cất poster của nhân vật ấy nữa! Xin lỗi, em hơi kích động…”
Không ngờ người trước mặt lại là fan nhỏ của mình.
Trần Thanh không nhịn được bật cười:
“Đừng căng thẳng, lần này chúng ta sẽ cùng hợp tác rồi.”
Ở một thành phố khác – Nam Hoa Giải Trí, Tần Khai Diệu có chút bực bội nhìn phương án được trình lên.
“… Có thể để ba người này lập thành một nhóm để debut…”
Tần Khai Diệu nghe cấp dưới trình bày, tâm trí lại bay đi nơi khác. Hắn cúi đầu, theo bản năng mở ứng dụng thời tiết trên điện thoại.
Thành phố L.
Hắn liếc mắt nhìn một chút rồi tắt đi, sau đó lại vô thức bấm vào số của Lâm Cửu Cửu. Đột nhiên nhận ra mình đang làm gì, Tần Khai Diệu cứng đờ, vứt điện thoại sang một bên.
Vất vả lắm mới xử lý xong phần lớn công việc hôm nay, Tần Khai Diệu đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
“Anh Tần, dạo này không thấy anh ra ngoài chơi, mai tụ tập không? Vẫn chỗ cũ, tiện thể giới thiệu vài người cho anh xem, đảm bảo hợp gu anh luôn!”