Lâm Cửu tất nhiên không biết suy nghĩ thật sự trong lòng Tần Khai Diệu, vừa nghe Tần Khai Diệu nói xong, đôi mắt cậu lập tức sáng rực:

“Đúng vậy! Đạo diễn Cố đã gửi kịch bản hoàn chỉnh tới đây rồi, quả nhiên đúng như những gì tôi tưởng tượng, đặc biệt là…”

Rõ ràng, mỗi khi nhắc đến điện ảnh, Lâm Cửu liền không thể kiềm chế mà thao thao bất tuyệt, biểu cảm trên gương mặt vừa khao khát lại vừa nghiêm túc.

“…” Tần Khai Diệu thầm nghĩ, không nói đến chuyện khác, thì chỉ riêng nhiệt huyết của cậu nhóc này đối với công việc đã thật sự rất cao rồi…

Xem ra về sau không thể tuỳ tiện nói chuyện công việc với cậu ta nữa, suy cho cùng hắn tới là để bồi đắp tình cảm, chứ không phải để nghe phân tích tác phẩm, cảm nhận nghệ thuật, tổng kết công việc hay kinh nghiệm nghề nghiệp. Tần Khai Diệu âm thầm tự nhắc nhở mình như vậy.

Thế nhưng khi hắn nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt của Lâm Cửu, rốt cuộc vẫn không nỡ ngắt lời cậu.

Thời gian ở bên nhau trôi qua rất nhanh, lúc tiễn Lâm Cửu về nhà, Tần Khai Diệu lại nảy sinh một chút cảm giác không nỡ kỳ lạ.

Thật ra, chàng trai này có cái nhìn về điện ảnh rất sâu sắc, như vậy cũng chẳng có gì không tốt.

Đặc biệt là, Tần Khai Diệu thích nhìn đôi mắt sáng rực của Lâm Cửu mỗi khi nói về điện ảnh, điều mà cậu hằng mong đợi. Những lúc đó, Lâm Cửu hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngây ngô thường ngày. Toàn thân toát lên sức sống mãnh liệt, giống như mọi người trẻ tuổi theo đuổi lý tưởng và mang trong mình sự kỳ vọng đơn thuần với thế giới. Cậu có một nét đáng yêu rất riêng biệt.

Thật ra Lâm Cửu làm gì cũng rất đáng yêu… Tần Khai Diệu không biết bản thân đang nghĩ gì, khóe môi bất giác khẽ cong lên.

Ngay cả bản thân Tần Khai Diệu cũng không nhận ra, đây là tâm trạng mà trước đây hắn chưa từng có.

Hắn chỉ chú ý tới cơn gió nhẹ ban chiều lướt qua cửa sổ xe, mái tóc lòa xòa trước trán Lâm Cửu nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cậu. Trong khoảnh khắc đó, hắn chợt nảy ra xúc động muốn vén những sợi tóc ấy sang một bên, rồi cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi mềm mại ấy.

Hắn ép bản thân đè nén thứ xúc động kỳ quái ấy, dời mắt nhìn về con đường phía trước.

Xa xa, ánh hoàng hôn đang nhuộm dần cả bầu trời.

“Cậu vẫn còn ở đây sao?” Xe dừng dưới một khu chung cư cũ kỹ, Tần Khai Diệu nhìn bãi đất đầy rác rưởi và nước bẩn trước mặt, nhíu mày hỏi, “Tôi nhớ hình như cậu đang trong thời gian huấn luyện ở công ty? Công ty không phải sẽ sắp xếp chỗ ở sao?”

Lâm Cửu vừa nhảy xuống xe, tránh vũng nước bẩn trên mặt đất, nghe vậy liền quay đầu cười nói: “Chị Lý đã sắp xếp rồi, nhưng vẫn chưa xử lý xong. Thật ra nơi này cũng khá tốt, rất gần công ty.”

Vừa nói, Lâm Cửu vừa chớp mắt với hắn: “Tổng giám đốc Tần cứ yên tâm, không sao đâu.”

Dưới ánh hoàng hôn rực vàng, ánh nắng phủ lên mái tóc cậu thanh niên, mây trôi vạn dặm, gió nhẹ lướt qua da mặt, giống hệt cảnh tượng từng xuất hiện trong giấc mơ của Tần Khai Diệu.

Tần Khai Diệu không tự chủ được mà nín thở trong một thoáng.

Phía sau chàng trai là khu nhà lầu cũ nát, đồ đạc chất đống bừa bộn, nhưng tất cả những điều đó chẳng thể che lấp được vẻ đẹp của cậu. Ngược lại, sự tương phản mãnh liệt ấy lại làm người ta không thể kìm nén cảm xúc rung động trong lòng.

Hắn nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của cậu thanh niên, phản chiếu cả bầu trời với mặt trời đang lặn; khóe môi cậu hơi nhếch lên, nở nụ cười nhẹ nhàng đáng yêu.

Hắn nghe chính giọng nói của mình vang lên: “Chú ý an toàn, khu này trị an không tốt, cậu tranh thủ dọn vào ký túc xá công ty sớm, nghe lời.”

“Ừm, cảm ơn Tổng giám đốc Tần đã quan tâm, tôi sẽ chú ý an toàn.” Lâm Cửu vẫy vẫy tay, khi Tần Khai Diệu lái xe rời đi, hắn vẫn còn thấy cậu đứng đó nhìn theo bóng xe hắn qua gương chiếu hậu.

Tim đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp.

Một cảm xúc xa lạ dâng lên trong lòng, Tần Khai Diệu cảm thấy có phần hoang mang, có phần khó hiểu.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể đè nén cảm xúc ấy xuống tận đáy lòng.

Có lẽ… là vì hiếm khi gặp được một đứa trẻ hợp gu thẩm mỹ của mình đến vậy, lại chưa thể chiếm được, mà bản thân cũng đã lâu không tìm người tình khác nên mới sinh ra cảm giác khao khát?

Tần Khai Diệu cố gắng tự thuyết phục bản thân.

Lâm Cửu rút tầm mắt lại sau khi nhìn theo xe Tần Khai Diệu rời đi, rồi cúi đầu ghét bỏ nhìn vũng nước bẩn đầy mặt đất, nhón chân nhảy từng bước nhẹ để không bị dính nước.

“Chỗ này chắc là đường ống nước rò rỉ, chẳng ai tới thông, thật là ảnh hưởng tâm trạng.” Lâm Cửu uể oải nói.

“Ta nghĩ thứ mà ngươi cần chú ý không phải là ống nước rò.” Hệ thống nhảy ra chen lời.

“Ngươi nói đúng lắm!” Lâm Cửu lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng rút ra chiếc gương nhỏ mang theo bên người, “Ta phải đặt sự chú ý lên gương mặt mình, như vậy ta mới luôn giữ được tâm trạng tốt.”

“…” Hệ thống tự thương cảm mà châm điếu thuốc, “Không, ý ta là ngươi nên chú ý tới nhiệm vụ.”

“Chẳng phải ta vẫn đang làm nhiệm vụ sao? Bằng không thì ta mới lười mà tiếp xúc với Tần Khai Diệu đâu,” Lâm Cửu thờ ơ đáp, “Yên tâm đi, kẻ đứng sau màn không thoát được đâu, hôm qua lão Trương còn liên lạc hỏi ta tiến độ… Ta đã điều tra ra thông tin ông chủ đứng sau gã rồi.”

Vừa ngắm dung mạo tuyệt thế của mình trong gương, Lâm Cửu vừa âm thầm suy tính nhiệm vụ lần này.

Theo như suy đoán của Lâm Cửu, “kẻ đứng sau màn” chắc chắn là một người có thế lực, đương nhiên sẽ không trực tiếp ra mặt liên lạc với cậu. Nếu xảy ra sự cố, rất dễ bị lộ tẩy. Anh Trương chắc chắn không phải “kẻ đứng sau màn”, người đó hẳn là một thân phận khác.

Người luôn liên lạc với cậu –anh Trương – rất có thể chỉ là kẻ được ủy thác ra mặt, chỉ huy hành động của cậu. Anh Trương  có thể là người thân tín bên cạnh “kẻ đứng sau màn”, chẳng hạn như thư ký hay gì đó.

Lâm Cửu một mặt giả vờ là thiếu niên đơn thuần một lòng báo ân trước mặt anh Trương, mặt khác lại âm thầm điều tra gã, còn để hệ thống định vị vị trí điện thoại của gã – cũng ở ngay trong thành phố này.

Lâm Cửu có chút bất mãn: “Cá Mặn à, ngươi nói xem, ngươi bố trí nhiệm vụ mà chẳng nói rõ hoàn cảnh bối cảnh gì cả, đến cả ‘kẻ đứng sau màn’ là ai cũng không biết, mà lại bảo ta đi báo thù. Aizz… cuối cùng vẫn phải để ta tự tra ra thân phận.”

“Ngươi mới là cá mặn đấy!!” Hệ thống giận dữ hét lên, “Còn nữa, tư liệu bối cảnh không đầy đủ đâu phải do ta gây ra, tất cả thông tin bối cảnh nhiệm vụ đều do nguyên chủ cung cấp. Mà chính nguyên chủ cũng không biết thân phận cụ thể của kẻ đứng sau màn thì ta biết thế nào được.”

Lâm Cửu lạnh nhạt nói: “Điểm này của nguyên chủ thật không tốt, quá hồ đồ. Nhưng nếu cậu ta không biết gì, cuối cùng sao lại phát hiện ra cha mình không phải gặp tai nạn xe cộ bình thường mà là bị người ta hãm hại?”

Hệ thống nhìn lại dữ liệu bối cảnh nhiệm vụ: “A, là như thế này… Lúc đó nguyên chủ nghe lời anh Trương  đi trộm tài liệu, kết quả trong đó lại có vấn đề. Vì chuyện đó mà anh Trương và người đứng sau gã bị tổn thất nặng nề, anh Trương tức đến mức đích thân nói ra sự thật để đả kích cậu ta… Tuy nhiên, gã vẫn không nói ông chủ của gã là ai.”

Hệ thống bổ sung thêm một câu: “Lúc ấy nguyên chủ bị Tần Khai Diệu chèn ép, bị phong sát, bệnh tật dày vò, mẹ thì bệnh tình xấu đi. Đột nhiên biết được sự thật này, cậu ta phẫn uất đến mức ngã bệnh không dậy nổi, cuối cùng ôm hận mà chết.”

Lâm Cửu im lặng trong chớp mắt, cuối cùng thở dài: “Nguyên chủ thật sự… rất thảm. Nhưng cậu ấy cũng quá dễ tin người… Dù là kẻ đứng sau màn hay Tần Khai Diệu, vừa nhìn cũng biết không phải người tốt. Cậu ta lại thành con cờ bị hai bên lợi dụng.”

Hệ thống tắt biểu tượng yên lặng: “Ừ thì, chẳng phải để ngươi đến thay đổi vận mệnh sao.”

Lâm Cửu thở dài sâu kín: “Vận mệnh của mình, cuối cùng vẫn nên do mình nắm giữ. Giao cho người khác thì còn gì gọi là nghịch tập.”

Cậu lại chuyển sự chú ý về phía chiếc gương nhỏ: “Thôi, nể mặt nguyên chủ đẹp như vậy, cậu ấy muốn gì đều được, làm gì cũng đúng. Cá Mặn, hệ thống công nghệ đen của ngươi có thể điều tra trực tiếp thân phận kẻ đứng sau màn không?”

Hệ thống: “Có thể thì có thể, nhưng tư liệu liên quan đến nhiệm vụ rất đắt, ngươi thật sự muốn tra à?”

Lâm Cửu lập tức từ chối: “Không! Ta muốn tiết kiệm tích điểm, ta vẫn là người làm công công, cứ từ từ mà điều tra.”

Tần Khai Diệu lái xe trở về căn hộ, cảm xúc kỳ lạ trong lòng vẫn chưa tan biến.

Không hiểu sao, hắn chẳng còn chút hứng thú nào với công việc. Những bản kế hoạch hay tài liệu ngày thường vẫn thường đọc, giờ đây cầm lên lại chẳng thể nào tập trung nổi.

Tần Khai Diệu uống hai ngụm cà phê, cố gắng dồn sự chú ý vào công việc. Hắn cầm lên một tập tài liệu, phát hiện đó là văn kiện Lý Bội Phương gửi tới, là tài liệu sắp xếp công việc cho Lâm Cửu.

Một tuần sau, bộ phim “Nam Thành Dật Sự” sẽ bắt đầu quay tại một thị trấn thuộc khu vực ngoại ô thành phố L.

Thành phố L, rất xa.

Tần Khai Diệu bực bội ném cây bút qua một bên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play