“Anh Giác, anh nghĩ đi.” Trần Giai Hòa lại một lần đánh gãy anh ta, “Chúng ta mới đắc tội nhóm người Phi Long, bọn họ còn đuổi theo chúng ta, mang theo cô bé, vạn nhất gặp được bọn họ, anh cảm thấy đối cô bé sẽ tốt sao?”
Cô thay đổi phương thức.
Triệu Giác người này cái gì cũng tốt, chính là tâm địa quá mềm, ở mạt thế, tâm địa mềm là người đẽ chết nhất.
“Chúng ta cầm đồ vật liền đi.” Trần Giai Hòa nhanh chóng dùng túi nhét vật tư, lôi kéo Triệu Giác rời khỏi siêu thị.
Biên Biên đi đến cửa siêu thị, yên lặng nhìn bọn họ ngồi trên một chiếc xe, khởi động rời đi.
Triệu Giác nhìn thân ảnh cô bé ngày càng xa quá kính chiếu hậu, nội tâm không chịu được: “Giai Hòa, anh cảm thấy……”
Trần Giai Hòa cũng thấy được, an ủi Triệu Giác: “Anh Giác, chúng ta không phải không muốn mang theo cô bé, đây là vì tốt cho cô bé, sẽ có dị năng giả mạnh phát hiện cô bé, mang cô bé đi căn cứ.”
Trần Giai Hòa nhuyễn thanh an ủi, Triệu Giác yên lặng lái xe, xe đi qua đường phố, đường phố một lần nữa an tĩnh.
Biên Biên nâng lên tay nhỏ lau sạch nước mắt dính trên lông mi, nhẹ nhàng kéo cánh tay gấu bông: “Không có quan hệ.”
Bé ngây thơ biết, nguyên nhân người khác không muốn mang bé rời đi, bởi vì sợ bé chính mình là kéo chân sau.
Tựa như gia gia chưa từng có giấu diếm được bé, bé được gia gia ở thùng rác nhặt về.
Cho nên gia gia cứu bé, còn cho đặt tên bé là Biên Biên, bởi vì ở thùn rác ven đường nhặt được bé.
Bé cùng gia gia đi qua nhiều nới khác nhau, trên đường sẽ đụng chú dì, có một lần Biên Biên nghe được một chú nói bé kéo chân sau.
Bé hỏi gia gia cái gì là kéo chân sau, gia gia không cao hứng, mang theo bé cùng những chú dì đó tách ra.
“Hôi Hôi, chị nhớ gia gia.” Biên Biên đối với gấu bông nói chuyện.
Trừ bỏ Hôi Hôi, không ai cùng bé nói chuyện.
“Chúng ta đi đưa đồ ăn ngon cho gia gia.” Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, mắt Biên Biên sáng rực lên.
Biên Biên lập tức nhìn thùng giấy, từ bên trong lấy ra túi —— trước khi Triệu Giác cùng Trần Giai Hòa tiến siêu thị, Biên Biên cũng đã vào siêu thị, nghe có âm thanh, bé mới trốn vào thùng giấy.