Lâm Chiêu từ nhỏ đã mất mẫu, trên còn có một người huynh trưởng, nhưng gần như là cùng Lâm Diêu vừa đánh vừa lớn lên, những tâm sự nhỏ bé của nữ nhi, nàng cũng chẳng thể thổ lộ với Lâm Diêu.
Tuy rằng thân thiết với Tần Sanh và Phí Văn Nhạn, nhưng trong tiềm thức, Lâm Chiêu luôn cho rằng bản thân phải bảo vệ các nàng, trước mặt họ luôn giữ vẻ mạnh mẽ, không muốn để lộ chút yếu đuối nào.
Chỉ duy nhất trước mặt Tần Tranh, nàng mới không cần mang theo lớp vỏ bọc cứng cỏi kia, như thể quay lại những ngày còn ở trong sơn trại, có gì nói nấy.
Sự mờ mịt và yếu đuối của nàng, bày ra trước mặt Tần Tranh, nàng không cảm thấy bất an, trái lại sau khi nói ra hết thảy, trong lòng còn nhẹ nhõm như tìm được nơi để giãi bày.
Tần Tranh sau khi nghe chuyện giữa Lâm Chiêu và Tầng Đạo Khê khi chinh chiến nơi đại mạc, liền chau mày, câu đầu tiên hỏi không phải là nàng nghĩ thế nào về Tằng Đạo Khê, mà là hỏi về vết thương của nàng: “Mạng của muội suýt nữa mất nơi quan ngoại, sao về rồi lại chẳng nói gì về chuyện bị thương? Giờ đã khỏi hẳn chưa?"
Lâm Chiêu nghe vậy trong lòng ấm áp, nở nụ cười tươi: “Khỏi hẳn rồi đó."
Tần Tranh nhìn nàng, viền mắt bất giác ửng đỏ: “A Chiêu, con đường này thật sự quá khổ cho muội rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play