Không khí đêm mưa luôn đậm hơi ẩm, mà khi vào trong phòng lại trở nên dính nhớp khó chịu.
Tần Tranh thấy Sở Thừa Tắc lấy ra hai cây hồng chúc mới tinh, thắp lên trên chân đèn, khiến gian nội thất sáng hơn đôi phần, càng làm nổi bật màn đêm mưa ngoài rèm sa âm u đen kịt.
Gương mặt tuấn tú của hắn được ánh nến phủ lên một tầng nhu quang, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt phản chiếu ánh nến và hình bóng nàng: “Nghe nói đêm động phòng hoa chúc, nến phải cháy suốt một đêm mới là điểm lành."
Tiếng mưa bên ngoài rơi tí tách, như trống gõ vào lòng người.
Tần Tranh vốn không để tâm mấy chuyện này, thấy hắn trịnh trọng như thế, vừa cảm thấy buồn cười lại vừa nảy sinh một cảm xúc khó gọi tên trong lòng. Nàng đùa giỡn hỏi: “Vậy có phải còn phải uống hợp cẩn tửu nữa không?"
Sở Thừa Tắc nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười ấy khác với vẻ ôn hòa thường ngày nhưng luôn tạo cảm giác xa cách, nụ cười lúc này dường như xuất phát từ sâu trong tâm khảm, mang theo một tia khoái ý.
“Hợp cẩn tửu, hồng tô thủ, chấp tử chi thủ, cùng thề bách niên. Hợp cẩn tửu tất nhiên là không thể thiếu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT