Tần Tranh thật lòng cũng muốn phối hợp với hắn, chỉ là ba ngày hành quân liên tục vừa đói vừa mệt, đêm không trọn giấc, ngày không đủ ăn. Nhất là hôm nay, vì bị kỵ binh Hoài Dương Vương đuổi sát, bọn họ mãi lo chạy trốn, đến bữa trưa cũng chẳng kịp ăn.
Giờ đây nàng vừa đói, vừa mệt, vừa buồn ngủ.
Dẫu có thèm sắc nam tử trước mắt, thì cái đói vẫn khiến người khó chịu hơn một bậc.
Ngón tay trắng ngần của Tần Tranh khẽ gãi nhẹ vai hắn. Mái tóc dài ướt đẫm dán sát vào đường cong vai cổ tinh tế của nàng, làn da trắng ngần đối lập hoàn toàn với suối tóc đen như mực, tạo nên sắc thái tương phản khiến người khô khốc miệng lưỡi. Hàng mi dài vương ướt nước, cong lên khi nàng ngẩng đầu, lộ ra nét lười biếng xen chút tội nghiệp không nói nên lời.
“Thiếp đói.” Nàng cảm thấy có hơi mất mặt, nên hạ giọng vài phần.
Sở Thừa Tắc rõ ràng sững người.
“Là bụng đói.” Sợ hắn hiểu nhầm, nàng còn cố nhấn mạnh thêm, giọng tuy cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra chút mỏng manh đáng thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT