Vân Lệ nhẹ nhàng vươn tay, men theo vạt áo trước ngực của chàng mà khẽ luồn vào, ánh mắt trong veo, giọng nũng nịu mà không kém phần tinh nghịch:
“Đại nhân, nếu thiếp không có ở đây… để tiểu nữ hầu hạ người, được không?”
Nam nhân cười khẽ, giữ lấy bàn tay đang tinh nghịch của nàng, không cho nàng tiếp tục làm loạn. Chẳng biết từ khi nào, trong viện đã vắng bóng hết thảy nha hoàn hạ nhân, chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng nhuốm màu ám sắc.
Mây đen lặng lẽ che khuất ánh trăng, nhưng chẳng thể nào che mờ ánh tình lưu luyến nơi thư phòng tịch mịch.
Kẻ chủ động khơi mào là Vân Lệ, nhưng đến cuối cùng, đôi mắt hoe đỏ, ngồi trong lòng chàng khẽ nức nở cầu xin tha thứ… cũng vẫn là nàng.
Chàng cúi xuống, hôn nhẹ lên giọt lệ nơi khóe mắt nàng, sau đó ôm lấy nàng từ trên ghế trở về giường. Da thịt vương đầy mồ hôi, dính ướt nhưng lại quyện lấy nhau không rời.
Bùi Ngọc An không nỡ buông tay, dù chỉ một khắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play