Dưới bóng chiều tà phủ Trấn Quốc Công, tiếng nói vang lên trong phòng tĩnh mịch, sắc bén như mũi kim đâm thẳng vào lòng người:
— “Con có chịu nạp thiếp hay không?”
Giọng nam trầm ổn, mang theo chút mệt mỏi và bất lực, đáp lại:
— “Mẫu thân, người đã rõ đáp án, sao còn hỏi lại?”
Vân Lệ đứng bên hành lang, đầu hơi cúi thấp, gió nhẹ thổi qua tà áo mỏng manh, khiến lớp sa mềm bay nhẹ. Chốc lát sau, tiếng bước chân khẽ vang, vạt áo màu thiên thanh lướt ngang tầm mắt nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía cổng viện, bóng lưng cao lớn như cây tùng xanh từ từ khuất dần sau ngưỡng cửa rêu phong.
Trong phòng, tiếng Vương ma ma vẫn vang vọng, dịu dàng khuyên giải phu nhân. Vân Lệ lặng lẽ vuốt thẳng tà váy, rồi khẽ quay sang phòng bên cạnh, tay nhẹ nhàng rót một chén trà mát rồi đưa đến trước mặt.
Xương Thái quận chúa – phu nhân Trấn Quốc Công – đã ngoài bốn mươi tuổi, hôm nay bà mặc bộ áo bào tím nhạt, ngồi tựa trên ghế thái sư, thần sắc gấp gáp, như bị lửa giận nung nóng trong lòng. Vương ma ma dịu dàng vỗ về an ủi, còn Vân Lệ bước tới, cúi người nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, giọng nàng như dòng suối mát lành:
— “Phu nhân, đây là trà Bồ Đề do Thế tử đích thân tìm về, có thể giải nhiệt, xin bà thử một ngụm.”
Xương Thái quận chúa hừ lạnh, giận dữ đáp:
— “Hắn muốn ta chết sớm thì có, uống làm gì cho phí!”
Vân Lệ mỉm cười dịu dàng:
— “Phu nhân nói vậy quá lời, ai trong kinh thành chẳng biết Thế tử vốn hiếu thuận. Chỉ riêng việc tìm được trà quý này cũng đủ thấy lòng thành của người.”
Sắc mặt quận chúa dịu lại đôi phần. Vân Lệ thấy vậy, mỉm cười thêm lời:
— “Nô tỳ có điều hơi trót lời, xin được phép thưa.”
Xương Thái quận chúa vẫy tay bảo:
— “Nói đi.”
Vân Lệ nhẹ nhàng nói:
— “Thế tử giữ mình trong sạch, đó là phẩm hạnh quý giá. Thê thiếp đông đúc chỉ thêm phiền phức, lại gây vướng bận cho nhi nữ. Phu nhân hiện nay yên ổn thưởng trà, ngắm hoa, dự yến, sao phải vì chuyện nạp thiếp mà khổ tâm?”
Lông mày thanh tú của quận chúa hơi nhíu lại, ánh mắt sắc lạnh dõi nhìn:
— “Ngươi không muốn làm thiếp của Thế tử?”
Mặt Vân Lệ ửng hồng, nàng siết nhẹ vạt áo, cúi đầu đáp:
— “Nô tỳ thân phận hèn mọn, được hầu hạ Thế tử đã là phúc phần lớn. Nhưng nô tỳ chỉ mong phu nhân an vui, khoẻ mạnh là hơn hết.”
Nàng ngẩng lên, đôi mắt trong veo tựa suối ngọc nhìn thẳng vào quận chúa, ánh mắt phản chiếu rõ ràng khí chất cao quý của bà.
Quận chúa tựa lưng vào ghế, chăm chú quan sát nàng. Đôi mắt long lanh như hạt ngọc, sống mũi thanh tú, môi đỏ thắm như hoa anh đào mới nở, khuôn mặt mềm mại dịu dàng, thật sự là một giai nhân hiếm thấy giữa đời thường.
Một lúc sau, quận chúa mỉm cười nhẹ nhàng như gió thu thoảng qua:
— “Vân Lệ, lui đi.”
Vân Lệ liếc nhìn bà, cúi người lễ phép rồi lặng lẽ lui bước ra ngoài.
Khi bóng nàng khuất dần, Xương Thái quận chúa nâng chén trà lên, nhấp một ngụm chậm rãi, lòng dấy lên bao nỗi trăn trở.
Bóng hoàng hôn nhuộm đỏ cả hành lang phủ, Bùi Ngọc An vừa về tới đã nghe tiếng tỳ nữ báo:
— “Thế tử, phu nhân đã hai ngày không dùng cơm.”
Dưới mái hiên phủ Vinh Chính đường, ngọn đèn lồng trắng treo khắp, ánh sáng lờ mờ hòa cùng những bóng côn trùng chập chờn, tạo nên bức tranh mơ hồ, kỳ lạ.
Trong phòng, Xương Thái quận chúa tháo bỏ hết trâm cài, thân mình mệt mỏi tựa vào gối, chỉ chăm chú thêu đôi hài hình hổ con. Tiếng chàng bước vào vang lên nhẹ nhàng:
— “Thế tử an khang.”
Bà không buồn ngẩng đầu, Bùi Ngọc An đứng ngoài cửa chốc lát, chờ Vương ma ma bưng chén cháo hạt ý đến rồi mới bước vào, kéo ghế ngồi bên cạnh:
— “Mẫu thân, xin dùng chút cháo cho khỏe.”
Quận chúa vẫn lạnh lùng, nói ngay:
— “Con đã nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường cho Bùi gia chưa?”
Bùi Ngọc An im lặng, thở dài:
— “Mẫu thân, sao người cứ mãi ép con?”
— “Là con ép ta!” Quận chúa nắm chặt đôi hài, ánh mắt đầy giận dữ: “Lưu Thanh Yến không coi Bùi gia ra gì, ta nhịn là vì con. Nhưng giờ nàng ta lại dám tư thông với kẻ khác…”
— “Mẫu thân…” Chàng vội ngắt lời.
— “Lời này của người…”
Quận chúa nghiến răng:
— “Nói trắng ra, nàng ta tự đoạn tuyệt đường con cái. Con định để ta nhắm mắt xuôi tay mà không được thấy mặt cháu đích tôn sao?”
Chàng đẩy chén cháo về phía bà:
— “Mẫu thân, xin người dùng chút đi.”
Quận chúa trừng mắt hỏi:
— “Con có chịu nạp thiếp hay không?”
Căn phòng bỗng lặng ngắt, không khí trở nên nặng nề, Bùi Ngọc An đưa tay xoa thái dương nhức nhói, khuôn mặt tuấn tú chìm trong bóng tối.
Ánh mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt đầy lo âu của quận chúa, chàng buông lời:
— “Mẫu thân, xin người cho con thêm thời gian suy nghĩ.”
Bà quay mặt đi:
— “Con nghĩ xong thì ta mới ăn!”
Chàng lặng lẽ lui ra.
Đêm khuya, Vân Lệ đợi Thế tử về phòng mới dám bước vào, thấy quận chúa đã chuẩn bị nghỉ. Nàng nhẹ nhàng hầu hạ, khéo léo đặt gói bánh nhỏ vào tay bà.
Quận chúa thoáng ngần ngại rồi lắc đầu:
— “Cất đi.”
Vương ma ma vội nói:
— “Phu nhân ăn chút cũng chẳng sao đâu ạ.”
Bà kiên quyết:
— “Lâm gia không phải kẻ dối trá. Vì cháu nội của ta, ta nhịn!”
Sáng hôm sau, Bùi Ngọc An đến thăm, thấy sắc mặt quận chúa hao gầy hơn hẳn. Tối về từ Bộ Hình, chàng lại thấy bà xanh xao, mất hết sức sống.
— “Mẫu thân, người định hủy hoại thân thể mình sao? Người không nghĩ đến Đóa Nhi sao?”
Đóa Nhi – đứa trẻ khờ khạo được quận chúa yêu quý nhất.
Bà thoáng do dự rồi lạnh lùng đáp:
— “Là các người ép ta! Lòng dạ các người độc ác, thà để ta chết cũng không để Bùi gia tuyệt tự!”
Chàng im lặng, hết lời khuyên giải nhưng quận chúa vẫn một mực nhịn ăn.
Khi bước ra khỏi phòng, chàng bắt gặp tỳ nữ áo xanh nhạt bưng khay trà giải nhiệt đi qua. Tà váy nàng nhẹ nhàng lay động, như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ sen.
Bùi Ngọc An thoáng liếc nhìn liền lạnh nhạt thu hồi ánh mắt. Vân Lệ nghe tiếng bước chân dần xa mới ngẩng lên nhìn theo bóng lưng chàng.
Bóng lưng ấy vẫn như mọi khi, hoàn toàn không để ý đến nàng.
Ra khỏi Vinh Chính Đường, trăng khuyết lẩn sau mây, tiếng ve kêu râm ran. Bùi Ngọc An đứng giữa ngã ba hoa viên một lúc, rồi rẽ hướng nam.
Ở phía nam hậu viện có một tòa viện tên Lưu Yến cư cực kỳ tinh xảo.
Tỳ nữ giữ cửa thấy Thế tử đến liền vội vàng thi lễ. Bùi Ngọc An bước vào mới phát hiện chính phòng không thắp đèn. Chàng liền hỏi: "Thế tử phi đã nghỉ ngơi?"
Tỳ nữ lắc đầu: "Thế tử phi sáng sớm đã xuất phủ, đến giờ vẫn chưa về."
Bùi Ngọc An trầm mặc giây lát, đành quay về viện của mình.
Tâm không tĩnh, nét chữ cũng trở nên hỗn loạn. Chàng bỏ bút xuống, nhắm mắt ngồi trên ghế, trong đầu hiện lên khuôn mặt giận dữ, tuyệt vọng của Xương Thái quận chúa, rồi cuối cùng hóa thành gương mặt lạnh lùng đầy châm chọc của một người khác.
Không biết sau bao lâu ngoài cửa vang lên giọng của gia nhân: "Thế tử, Vân Lệ cô nương cầu kiến, nói có việc quan trọng."
Vân Lệ?
Bùi Ngọc An mở mắt, hàng mi rũ xuống khó hiểu. Chàng lại cầm bút lên: "Cho vào."
Vân Lệ bước vào thư phòng, ánh mắt không chút nhãng, chỉ thấy bàn gỗ lớn cùng nam tử áo xanh thêu trúc đang cầm bút lông.
Nàng hít sâu một hơi, quỳ xuống: "Thế tử, nô tỳ có lời quá phận muốn thưa."
Bùi Ngọc An không ngẩng đầu, nét chữ mạnh mẽ như ẩn chứa sự dồn nén.
Vân Lệ cắn môi, giọng run rẩy nhưng vô cùng kiên quyết: "Vân Lệ nguyện cùng Thế tử giả vờ đồng phòng để phu nhân yên lòng."
Tay cầm bút chợt khựng lại, nét mực cũng theo đó đứt đoạn. Chàng chậm rãi ngẩng đầu, lần đầu tiên quan sát kỹ thiếu nữ đang run rẩy trước mặt.
Vân Lệ là tỳ nữ được mẫu thân xem trọng… không, nên nói là sủng ái mới phải. Dù chỉ mới vào phủ ba bốn năm, nhưng chưa bao giờ chàng nghe mẫu thân khen ngợi một tỳ nữ nào như vậy.
"Huệ chất lan tâm, ôn nhu lễ độ" thì còn cần phải xem xét, nhưng "quốc sắc thiên hương" thì quả không sai.
Vầng trán đầy đặn, lông mày cong mềm, mắt hạnh trong veo, từng dường nét đều hoàn hảo.
Vì vậy, ngay cả việc nạp thϊếp, người đầu tiên nghĩ đến cũng là nàng.
"Nô tỳ biết Thế tử tình cảm sâu đậm với Thế tử phi, nhưng tính tình phu nhân cương nghị, lại có ân cứu giúp với nô tỳ. Nô tỳ nguyện cùng Thế tử giả vờ đồng phòng để kéo dài thời gian, đợi Thế tử tìm được lương y chữa khỏi bệnh cho Thế tử phi, phu nhân ắt sẽ không còn ép Thế tử nạp thϊếp nữa."
Nói xong, đôi mắt đen láy của nàng không hề tránh né nhìn thẳng vào nam tử cao quý, như muốn chàng thấy rõ sự thuần khiết bên trong.
Gió đêm lùa qua cửa sổ, trước ngọn đèn đồng chập chờn, khuôn mặt thiếu niên trở nên mờ ảo khó nắm bắt. Căn phòng tĩnh lặng bây giờ chỉ nghe tiếng thở hơi rối loạn của thiếu nữ cùng tiếng giấy xột xoạt.
Lát sau, giọng nói trầm thấp của chàng vang lên: "Lui ra đi." …
Hôm sau, Bùi Ngọc An đang rửa mặt thì thấy thị nữ hốt hoảng chạy vào: "Thế tử, không xong rồi! Phu nhân treo cổ tự vẫn!"