Trời sáng, Vân Lệ cẩn thận thổi nguội cháo, rồi thử độ ấm bằng muỗng sứ trước khi đưa đến bên môi A Viễn. Thế nhưng tiểu oa nhi nhỏ bé cứ nhất quyết không chịu hé miệng.
Nàng hiểu rõ lý do — ngày trước, mỗi sớm, dù có dặm thêm đồ ăn khác, A Viễn vẫn quen được uống một ít sữa mẹ trước rồi mới chịu ăn.
Hôm nay, một giọt cũng không có.
Không phải nàng không muốn cho con, mà là… giờ đây, đến một giọt sữa, nàng cũng không còn.
“Viễn nhi, là cháo cá lát đó, món con thích ăn nhất mà.” Vân Lệ ôn nhu dỗ dành, thân thể mệt mỏi khiến nàng chỉ muốn nằm vật xuống giường. Nhưng đối diện với tiểu hài tử đang hờn dỗi, nàng lại không đành lòng để lộ sự mỏi mệt ấy. Nàng nhẹ nhàng đong muỗng cháo, đưa ra trước mặt con: “Nếm thử đi con.”
A Viễn nhìn chăm chăm muỗng cháo, ánh mắt long lanh như trách cứ: Hôm nay nương không cho con ăn món con thích nhất. Môi bé bặm lại, rồi bất chợt, cậu bặm môi bật khóc thút thít.
Vân Lệ nhíu mày, nhẹ nhàng ôm lấy con, dỗ dành: “Sáng nay chỉ có cháo cá thôi, Viễn nhi ngoan ăn nhé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT