— Nói năng hồ đồ gì vậy!
Người cầm đầu cau mày quát lớn, song trong lòng lại chấn động. Hắn kinh ngạc không ngờ Ôn Kỳ Nguyệt lại mở miệng nói, càng kinh ngạc hơn khi thấy hắn và Tưởng Nam Nhứ dường như có quen biết. Hồ nghi trong ánh mắt lập tức chuyển qua lại giữa hai người.
Tưởng Nam Nhứ cũng không ngờ hắn có thể nhớ đến nàng. Nhưng rõ ràng mắt hắn đã bị che kín bởi miếng vải đen, vì sao vẫn có thể nhận ra?
Tựa như đọc thấu được lòng nàng, Ôn Kỳ Nguyệt khẽ cười, chậm rãi cất giọng:
— Ta đối mùi hương cực kỳ mẫn cảm. Dù không thấy gì, cũng chẳng hề ảnh hưởng đến việc phân biệt người và vật.
Nghe vậy, hàng mi dài của Tưởng Nam Nhứ khẽ run. Nàng liếc mắt về phía đám hộ vệ bên cạnh. Loại sở trường như thế vốn nên là bí mật, hắn lại đường đường là một tù nhân, sao lại tùy tiện nói ra? Hay là… hắn vốn chẳng để tâm.
Đang lúc nàng suy nghĩ, Ôn Kỳ Nguyệt bất chợt bước gần thêm một bước. Chỉ tiếc bước thứ hai đã bị người ấn xuống vai, không cho hắn lại gần. Song hắn chẳng hề tức giận, chỉ khẽ lẩm bẩm:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT