Chu Nguyên Bạch từ nhỏ đã quen sống trên cao, mọi việc đều thuận theo ý mình, chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác. Hắn chẳng hề nghĩ đến nỗi lo sợ trong lòng nàng, càng không muốn đoán nàng đang phiền muộn điều chi. Trong mắt hắn, chỉ có ý nghĩ của bản thân có được thành toàn hay không mới đáng kể.
Lúc này, bởi bị tình cổ trói buộc, hắn mới chịu tạm hạ giọng, nhẫn nại dò hỏi. Nhìn thấy vẻ miễn cưỡng nơi gương mặt nàng, hắn hơi nhướng mày, coi như nhượng bộ:
“Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta có trăm ngàn cách đưa nàng rời khỏi đây.”
Hắn chậm rãi tiếp lời:
“Nếu sợ ở lại Tín Dương sẽ bị phát hiện, vậy thì có thể ra ngoài, tìm một tiểu thành quanh đó cũng được.”
Đối với Chu Nguyên Bạch mà nói, Tưởng Nam Nhứ ở đâu cũng không quan trọng. Hắn thường xuyên rời thành vì công việc, lâu lâu mới trở về. Chỉ cần mỗi nửa tháng gặp nàng một lần để giải cổ, thế là đủ.
Nghe hắn nói có thể rời khỏi Tín Dương, lòng Tưởng Nam Nhứ bất giác dao động. Nghĩ cho cùng, mối quan hệ giữa hai người lúc này chẳng khác nào một cuộc trao đổi lạnh lẽo. Nếu đã vậy, hoặc sớm kết thúc, hoặc phải có được lợi lạc gì đó, bằng không, cứ sống trong lo sợ bị phát giác, thì sự lén lút gặp gỡ còn có ý nghĩa gì?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play