Tưởng Nam Nhứ khẽ bước xuống giường, cầm lấy ngọn đèn dầu còn le lói, chậm rãi đi về phía nhĩ phòng. Trong ánh sáng mờ mịt, Mộng Nguyệt an tĩnh nằm trên giường nhỏ, hô hấp đều đặn, dung nhan yên ổn, tựa như đang chìm trong giấc mộng ngọt ngào.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, rồi khom lưng kéo tấm thảm rơi dưới đất đắp lên cho Mộng Nguyệt, cẩn thận phủ kín quanh người, như sợ nàng bị gió đêm len lỏi.
Trong lòng Tưởng Nam Nhứ có biết bao điều muốn thổ lộ, nhiều lần suýt buột miệng gọi Mộng Nguyệt dậy để dốc hết bầu tâm sự. Nhưng quan hệ giữa nàng và Chu Nguyên Bạch quá mức mờ ám, bí mật này vốn không thể để lộ. Ngoài giấu kín, nàng không còn đường nào khác.
Nàng biết có thể nói gì đây? Rằng nàng đã không còn trong sạch? Rằng nàng và nhị công tử phủ hầu lại có loại quan hệ không thể để lộ ánh sáng này sao?
Đối với nàng, hai chữ “tín nhiệm” xa xỉ biết chừng nào. Một khi tin tức truyền ra ngoài, nàng tất sẽ không còn đường sống. Giờ đây nàng như miếng thịt trên thớt, bị đặt dưới lưỡi dao, chỉ có thể chờ đợi xem bao giờ nó rơi xuống.
Nghĩ đến việc cứ nửa tháng lại phải cùng hắn hoan hợp một lần, nàng chỉ thấy đầu đau nhức. Bản thân nàng không thể ra khỏi sân, còn hắn thì phải lén lút, như đêm nay, mạo hiểm bị người phát hiện, âm thầm tiến vào, rồi lại lặng lẽ rời đi…
Tưởng tượng đến cảnh tượng ấy, lòng Nam Nhứ chỉ thấy chua xót nghẹn ngào. Nếu sớm biết sự việc phát triển thành thế này, hôm ở Hoằng Hiếu tự, đáng lẽ nàng nên nghe lời hắn khi mê sảng, chấp nhận làm thiếp. Chỉ cần có danh phận, đâu cần sống trong thấp thỏm, ngày ngày run sợ sợ bị phát hiện, bị vạch trần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play