Từ sau khi nghe đôi ba lời từ miệng Mộng Nguyệt, Tưởng Nam Nhứ đại khái cũng đã hiểu rõ đại khái tình hình của Chử gia.
Chử gia vốn chẳng phải người bản xứ Tín Dương. Năm xưa, khi Chử lão thái gia còn đang nhậm chức nơi kinh thành, ông từng theo hầu vị hoàng tử khi ấy chưa lên ngôi, làm hộ vệ bên người. Suốt đời trung thành tận tụy, đến cuối cùng vì chủ tử mà hy sinh nơi sa trường. Về sau, Chử đại công tử – cũng chính là Chử Mãn Thanh – tuân theo di nguyện phụ thân, từ biệt kinh kỳ tới Tín Dương, một lòng theo hầu thế tử nơi đây, nhờ vậy mà dần được coi trọng.
Chử Mãn Thanh vốn là người nặng chữ tình nghĩa, lại càng kính hiếu với mẹ già. Mọi việc trong nhà phần lớn đều do Chử lão phu nhân định đoạt. Việc kết thân với Khương gia – thế gia vọng tộc xứ Tín Dương – là do chính tay lão phu nhân an bài. Một là bởi Chử gia mới đặt chân đến nơi này, cần nhanh chóng ổn định thế lực; hai là để nâng cao vị thế của Chử gia trong mắt thế tử, bởi lòng quân khó dò, nếu không còn giá trị thì sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ. Lo xa vẫn hơn.
Chử gia cần mượn danh tiếng Khương gia để gây dựng nhân mạch địa phương, còn Khương gia lại muốn nương nhờ Chử gia để trèo lên bậc thềm quyền thế. Hai bên qua lại lợi dụng lẫn nhau, nâng đỡ nhau, bởi thế mà Khương Tuyết Oản trong phủ, tuyệt không phải kẻ có thể dễ dàng đắc tội.
Tưởng Văn Thúy chỉ là tiểu thiếp, thân phận thấp hèn, lại chẳng có gì để trông cậy, trước nay vốn nhờ vào chút sủng ái của Chử Mãn Thanh mà còn có thể sống yên ổn dưới trướng Khương Tuyết Oản. Nay ân sủng đã phai nhạt, phiền toái liền từng chút một kéo đến không ngừng.
Nàng gửi gắm hy vọng vào Nam Nhứ, chỉ mong có thể dùng nữ nhân khác để giữ lại lòng người, từ đó có một chốn nương thân, sống tạm ổn vài năm nữa. Khổ tâm ấy, dù có đáng trách cũng thật khiến người ta động lòng.
Tưởng Nam Nhứ vốn chẳng phải người hay mềm lòng, nhưng đã là thân nữ nhi, nàng cũng không khỏi có chút cảm khái. Nếu đổi lại là mình, rơi vào hoàn cảnh của Tưởng Văn Thúy, nàng sẽ lựa chọn thế nào đây? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vẫn chẳng có lời đáp.
Nàng không có thế lực nhà mẹ như Khương Tuyết Oản, cũng chẳng có sự lanh lợi khéo léo như Tưởng Văn Thúy để tìm đường sống giữa khe hở. Giữa hai người ấy, nàng nhất định sẽ là kẻ bị hy sinh đầu tiên.
Tưởng Nam Nhứ không khỏi bắt đầu hối hận vì quyết định viết thư kia. Lúc này, cưỡi hổ khó xuống, đã bước chân thì chẳng thể quay đầu. Nhưng nếu không đi, nàng còn có thể làm được gì? Chẳng lẽ phải chấp nhận gả cho một phú thương ngoài năm mươi tuổi, chỉ vì cầu an ổn?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT