Vài hôm trước mưa lớn liên miên, hôm nay trời đã quang đãng trở lại. Bầu trời rộng lớn xanh biếc, không một gợn mây.
Vào buổi chiều, ánh nắng chan hòa rọi khắp sân vườn, tràn vào trong nhà, khiến mọi thứ giữa trời đất đều trở nên rực rỡ, rõ ràng như mới vừa được vẽ ra.
Trong màn lụa nhẹ, chăn đệm bị đẩy sang một bên dồn vào góc tường, quần áo vương vãi khắp sàn, nằm ngổn ngang bên giường.
Lan Anh nằm ngửa, giữa ngực có một vết sẹo mờ nhạt, không lớn, chỉ bằng móng tay út. Bề mặt nhẵn nhụi, gần như hòa vào da thịt xung quanh, chỉ còn lại sắc hồng nhạt lạ biệt với những chỗ khác.
“Anh Anh, vết này là sao mà có vậy?”
Xuân Minh nghiêm túc hỏi, đầu ngón tay dịu dàng lướt qua vết sẹo mềm mại của nàng, cẩn trọng và nhẹ nhàng như đang chạm vào một báu vật vô giá.
Hắn hỏi chân thành như thế, nhưng vị trí này lại có phần... nhạy cảm, khiến hơi thở Lan Anh càng thêm rối loạn. Nàng khẽ run lên, cố giữ giọng bình tĩnh: “Quên rồi, chắc là hồi nhỏ bị thương.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play