Giữa trưa hè, Lan Anh ngồi bên mép giường, sau lưng là khung cửa sổ mở toang, để lộ bầu trời trong xanh vời vợi.
Xuân Minh gối đầu trên đầu gối nàng, ngửa mặt nhìn lên. Ánh nắng chói chang rọi thẳng vào đáy mắt, chói đến mức hắn không sao mở nổi, nước mắt bất giác trào ra, nhòe đi tầm nhìn.
Hắn không thích trời nắng gắt, nhưng hắn hiểu, đối với người khác, đó lại là tiết trời đẹp dù là làm lụng hay du ngoạn, chỉ cần thấy trời trong là người ta có cảm giác như ngày tháng vẫn còn hy vọng.
Mà hắn, lại phải chết trong một ngày nắng đẹp như thế.
Quả nhiên, tiết trời rực nắng không hợp với hắn.
Gương mặt nàng qua làn sương nước trở nên mơ hồ mịt mờ, cũng tốt. Như vậy, cho dù nàng có lạnh nhạt, sợ hãi, ghét bỏ hay chán ghét hắn đến mức nào, hắn cũng sẽ không thấy được. Hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng khi mình hấp hối.
Trước mắt là một mảnh mù sương, Xuân Minh tự dối mình mà để mặc nước mắt lăn dài trong hốc mắt, vừa rơi vừa khẽ liếm nơi khóe môi nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT