Đây là một cái giếng bát giác, trong giếng treo tám sợi xích sắt, tụ lại ở đáy, tựa như thế trói buộc, đại khái ban đầu là dùng để phong ấn thứ gì đó.
Sau cánh cửa ngầm là một lối đi hẹp, trong địa đạo không thắp đèn đuốc, chỉ có ánh đỏ u ám từ cuối đường lan đến, như một tầng sương mù huyết sắc.
Dù đã về đêm, trong viện vẫn còn tiếng gió xào xạc, cành lá rì rào, xen lẫn tiếng côn trùng khàn đục và chim kêu lanh lảnh. Nhưng xuống dưới đất rồi thì lại chỉ còn tĩnh lặng như cõi chết.
Thiếu niên dáng người cao gầy cõng theo thiếu nữ “chân mềm nhũn” trên lưng, thẳng lưng bước về phía làn sương đỏ, tiếng chuông bạc leng keng vang lên theo nhịp, trong trẻo mà đều đặn, ngân vang trong địa đạo.
Lan Anh nằm phục trên lưng Xuân Minh, ôm chặt lấy cổ hắn, căng thẳng đảo mắt nhìn quanh.
Không phải sợ tối hay sợ quỷ, mà là cảnh tượng trước mắt quá đỗi quen thuộc, khiến nàng không khỏi nhớ đến ký ức không mấy tốt đẹp kia.
“Ngươi có cảm thấy chỗ này... có hơi giống nhà lao mà lúc trước chúng ta bị giam không?” Nàng cúi đầu, như sợ bị ai nghe thấy, ghé sát tai Xuân Minh thì thầm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play