Dự án ở công ty để lại vấn đề khiến Giản Ninh Nhiên phải làm thêm giờ.
Về đến nhà đã gần 9 giờ tối.

Do đứng trên tàu điện ngầm quá lâu, hai chân cô tê mỏi.

Khi cô mệt mỏi đẩy cửa bước vào, ánh đèn trong nhà sáng rực làm cô ngẩn người trong giây lát – không phản ứng kịp.

Nhâm Từ Diên đang ngả lưng trên ghế sofa, chân bắt chéo, bộ dáng tiêu sái như thiếu gia nhà giàu, chơi game rất thảnh thơi.
Nghe tiếng cô về, anh ung dung thoát game, mặc kệ đồng đội spam dấu hỏi.

“Làm gì mà về muộn thế?” – anh hỏi.

“… Làm thêm.” – cô đáp.

“Khổ ghê. May mà anh có dự đoán trước.” – anh đứng dậy, ngẩng cằm về phía bàn:
“Anh mang về món tủ của tiệm Vân Gian Tiểu Trù, em xem hương vị có còn như trước không.”

Hồi học cấp ba, vì ghét căn-tin, Nhâm Từ Diên thường rủ bạn bè ra ngoài ăn riêng.
Sau khi quen Giản Ninh Nhiên, "bạn bè" ấy liền trở thành cô.

Nhưng cô lại ngại phiền, không muốn mất thời gian ảnh hưởng học hành.
Anh dụ không được, đành phải tự đi mua đem về.

Tiệm Vân Gian Tiểu Trù chính là nơi anh ghé nhiều nhất – vì cô thích.

Nhưng sau khi chia tay, có thể do đã ăn quá nhiều, hoặc cố tình quên đi, cô chưa từng quay lại.

Hôm nay ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Giản Ninh Nhiên mím môi, ăn đặc biệt kỹ lưỡng.
Cảm giác mệt mỏi vì làm thêm dường như cũng tan biến.

Nhưng cô bỗng nhớ ra điều gì:
“Anh lấy đâu ra tiền?”

Chỗ này không hề rẻ.
Hồi còn là thiếu gia thì chẳng sao, giờ đã "sa cơ lỡ vận".

Nhâm Từ Diên lê bước ngồi xuống đối diện, chống cằm nhìn cô, thản nhiên đáp:
“Thì nữ thần chủ nợ vừa bố thí cho 2000 tệ mà?”

“Anh dùng 2000 để ăn uống thế này á?” – cô tròn mắt.
Ăn kiểu này, ba ngày là bay sạch.

“Tiền em đưa,” – anh nói,
“Anh muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy, chắc chắn có giá trị tương xứng.”

Anh nhướng cặp chân mày đẹp, gắp cho cô vài món cô thích:
“Trong mắt anh, giá trị của nữ thần chủ nợ lớn hơn nhiều so với giá trị tiền tiết kiệm.”

“…”
Giản Ninh Nhiên bị chặn họng, lườm anh:
“Tôi sợ anh không trả được.”

“Đó không phải phạm vi em phải lo. Dù sao một tháng sau anh cũng bị đuổi ra đường, có chết đói ngoài bãi rác cũng chẳng liên quan em.”

“…”

Cô không muốn dây dưa thêm, vì hình như… cô chẳng bao giờ nói lại anh.

Dù cảm thấy phí tiền, Giản Ninh Nhiên vẫn ăn rất no, thậm chí cảm thấy hài lòng.
Tâm trạng tốt khiến cô quyết định tối nay tiếp tục làm việc, yêu cầu anh lúc chơi game không được làm ồn.

Nhâm Từ Diên đồng ý.
Anh vào thư phòng, mở máy tính xử lý tài liệu công việc trong tuần.

Cấp dưới nhắn tin:
“Phòng mình mới có cô em xinh lắm, tiếc là sếp chẳng bao giờ ở văn phòng.”
“Bọn em định tổ chức tiệc chào mừng, sếp đến không?”

Nhâm Từ Diên: 【Không rảnh.】
【Các cậu cứ ăn, tiền anh trả.】

Cấp dưới hí hửng:
【Uầy! Vậy bọn em đến quán của em anh được không?】

【Được.】 – anh nhắn lại.

Rồi liên hệ với Nhâm Tuấn Hành – em trai anh, gửi tin nhắn theo kiểu anh cả nghiêm túc:
【Chú cũng lớn tuổi rồi, lo mà kiếm vợ đi.】

Nhâm Tuấn Hành:
【?】
【Anh có chưa?】

Nhâm Từ Diên:
【?】
【Tôi là đối tượng chú cần lo chắc?】

 


 

Đến tận 11 giờ đêm, Nhâm Từ Diên phát hiện phòng ngủ hoàn toàn không có động tĩnh.
Không thể nào cô ngồi yên mấy tiếng như vậy – đầu gối vốn không tốt mà.

Anh không vui, vào bếp rót ly sữa nóng, đang định gõ cửa thì nghe thấy bên trong có giọng nói.

Giản Ninh Nhiên vừa gõ bàn phím, vừa bật loa ngoài để tiện làm việc.

Lúc đầu bạn cô còn đang kể chuyện công ty oái oăm, một lúc sau lại chuyển sang chủ đề:
“Quan hệ hiện tại giữa mày với Nhâm Từ Diên.”

Cô tất nhiên không dám nói là đang “cho ở nhờ”.
Chỉ bảo rằng tình cờ sống chung khu, gặp vài lần.

“Chắc là phá sản thật rồi,” – bạn cô cảm thán,
“Ngày xưa anh ta sao ở khu dân cư bình thường thế này được.”
“Nhưng mà mày cho anh ta vay tiền rồi, lỡ không trả thì sao?”

“Không trả thì thôi, chỉ vài ngàn tệ.” – Giản Ninh Nhiên nói,
“Hồi cấp ba anh ta vì tao tiêu nhiều hơn gấp bội.”

“Biết không, Ninh Nhiên à,” – bạn cô cười,
“Nói được câu đó chỉ có hai loại người.”
“Một là cực ngây thơ.”
“Hai là còn tình cảm.”

“…” Giản Ninh Nhiên đáp khẽ: “Tao là loại đầu tiên.”

“Có ai nói mày là loại hai đâu, mày gấp cái gì?”

“…”

“Thật ra, năm đó rốt cuộc vì sao lại chia tay trước?”

“Lý do tao từng nói với mày rồi đấy.”

“Không thích nữa?”

Tay cô gõ bàn phím khựng lại, đáp khẽ một tiếng: “Ừ.”

Bạn cô rõ ràng không phục:
“Không thích nữa thì càng phải bắt anh ta trả tiền, không thì cũng phải bồi thường thứ khác.”

“Hỏi rồi, chẳng biết làm gì cả, tao cũng lười quan tâm.”

“Nhưng có một thứ anh ta chắc chắn biết.”

Tưởng bạn mình sắp đưa ra lời khuyên hữu ích, Giản Ninh Nhiên còn ngưng tay nghe.
“Cái gì?”

“Thể lực tốt.”

“?”

“Nam nữ tình ái, người yêu cũ trưởng thành, lại còn đẹp trai, lấy thân trả nợ không phải là phương án rất hay sao?”

“……”

Đúng lúc này, tiếng cửa “cạch” vang lên – tay nắm bị xoay.
Không bước vào, nhưng ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.

“Giản Ninh Nhiên——”

“…………”
Giản Ninh Nhiên lập tức biến sắc – cầu vồng 7 màu lướt qua mặt, nhanh chóng tắt máy cúp máy bạn.

Anh nghe thấy rồi?
Anh nghe thấy rồi đúng không?!

Cô run tay quay đầu lại, thấy cửa từ từ mở ra, vẻ mặt Nhâm Từ Diên không có gì khác lạ.

Anh bưng ly sữa nóng –
Lại phí tiền, chắc là tự ý mua.

“Dậy uống ly sữa nóng đi.”

Cô ngẩn người, đầu óc vẫn mắc kẹt ở đoạn hội thoại vừa rồi.

Nhâm Từ Diên bước vào, đặt ly sữa lên bàn trước mặt cô.
Liếc qua báo cáo, điện thoại, gương mặt đỏ trắng đan xen của cô.

Anh cười:
“Còn đang bận hả?”

“… Ừm.”

“Dịch vụ hậu cần.” – anh nói.
“Em phải đứng dậy vận động, ngồi lâu quá không tốt.”

Ờ.
Giản Ninh Nhiên suýt quên mất.

Theo phản xạ đứng dậy, đầu gối lập tức tê buốt, khẽ kêu một tiếng, cơ thể nghiêng về phía anh.

Nhâm Từ Diên ở bên cạnh, tiện tay đỡ lấy – ôm trọn vòng eo mềm mại.

Cô chống tay vào ngực anh, chưa kịp phản ứng.
Anh nhẹ nhàng siết chặt tay hơn.

Hơi thở rõ ràng.
Sức nóng của anh chạm vào sự mong manh của cô.

Tim đập dồn dập.

Cô lập tức muốn đẩy anh ra.

“Chủ nợ.” – anh bỗng lên tiếng.

“…”

“Lúc em nói điều kiện, anh đúng là quên nhắc một điểm mạnh – may mà bạn em nhắc giúp.”

“……”
Anh! Quả nhiên! Đã! Nghe! Rồi!

“Cô ấy đùa thôi mà…” – Giản Ninh Nhiên cuống lên.

Nhâm Từ Diên hơi dùng sức, nhẹ nhàng bế cô đặt lên bàn làm việc.
Ngón tay thon dài chậm rãi lướt từ mí mắt cô xuống.

“Yên tâm, tiền anh nhất định sẽ trả.”
“Còn chuyện ‘thể lực tốt’ – coi như tiền lãi.”

“Giao dịch như này…”
“Em có làm không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play