Giản Ninh Nhiên nửa đêm không ngủ được, không nhịn được mà nhắn tin cho một người bạn – cũng là bạn học cấp ba.
Giản Ninh Nhiên:
【Hôm nay tớ gặp lại Nhâm Từ Diên.】
Màn hình phát sáng, ánh sáng nhỏ bé ấy phản chiếu trong con ngươi của cô.
Mãi vài phút sau mới có hồi âm.
Bạn:
【?】
【Anh ta lại ở thành phố bọn mình á?】
Giản Ninh Nhiên:
【Đó là trọng điểm sao?】
Bạn:
【Chứ không lẽ hai người không chỉ tình cờ gặp mà còn ôn lại chuyện cũ?】
Khi Giản Ninh Nhiên im lặng vài giây, người bạn kia dường như ngửi ra được điều gì đó.
Cô ta bật ngồi dậy:
【?!】
【Hai người không phải là muốn quay lại đấy chứ?】
Dù đến giờ vẫn không hiểu vì sao năm đó Giản Ninh Nhiên lại chia tay Nhâm Từ Diên, không ngờ sau bao năm, lại có thể trở về chủ đề này.
Giản Ninh Nhiên cũng ngồi dậy trong chăn:
【Tớ kể cậu nghe chuyện này, đừng sốc nhé.】
Bạn:
【Hai người làm chuyện đó rồi?!】
Giản Ninh Nhiên:
【???】
Bạn gõ:
“Dựa vào hiểu biết của tớ về lão bạn học Nhâm Từ Diên thì anh ta chắc chắn là——”
Giản Ninh Nhiên:
【Cậu nói cái gì đấy.】
【Anh ta hình như nghèo rồi, đến thuốc lá cũng không mua nổi.】
Việc Nhâm Từ Diên nghèo còn khó tin hơn cả việc hai người "tình cũ không rủ cũng tới".
Phải biết rằng, hồi cấp ba, cậu bạn trai cũ ấy từng vì theo đuổi hoa khôi học bá Giản Ninh Nhiên mà vung tiền như nước, một lần đặt cả nửa nhà thi đấu đầy hoa hồng trắng.
Chỉ để mua được món bánh ngọt mà Giản Ninh Nhiên thích, trong kỳ nghỉ duy nhất của năm lớp 12, cậu đã bay từ thành phố này sang thành phố khác, mang tận tay về cho cô.
Thời đó, họ là cặp đôi khiến bao người ghen tỵ.
Tiếc là, ghen tỵ chỉ dừng lại ở quãng thời gian đẹp nhất, sau tốt nghiệp liền chia tay.
Bạn:
【Anh ta lừa cậu đấy?】
Giản Ninh Nhiên:
【Không đâu, hôm qua anh ta còn vay tớ 2000 tệ, nói là không trả nổi hóa đơn Huabei tháng này.】
Bạn:
【……】
Giản Ninh Nhiên:
【Anh ta còn cho tớ xem, thật sự nợ 1500.】
Bạn:
【……】
Giản Ninh Nhiên:
【Chuyện này khiến tớ nhớ lại hồi đại học từng nghe ai đó nói ba anh ta làm ăn thất bại, nên tớ nghĩ, lần này trông anh ta nghèo là thật.】
Bạn:
【Chỉ có một vấn đề.】
Giản Ninh Nhiên:
【Gì vậy?】
Bạn:
【Mẹ nó, cậu dám cho anh ta vay 2000 trả Huabei, vậy mà lần trước không chịu cho tớ tiền mua túi!】
Giản Ninh Nhiên:
【.】
Cô đi ngủ.
Nhanh chóng thoát khỏi cuộc trò chuyện, ánh mắt cô liếc qua danh bạ, dừng ở một cái ảnh đại diện vừa lạ vừa quen.
Sáu năm không liên lạc.
Anh vẫn dùng số đó, chỉ là dạo gần đây vừa thả cô ra khỏi danh sách chặn, gương mặt khi ấy còn ra vẻ vô tội.
“Anh từng chặn em à?” Giản Ninh Nhiên chậm rãi hỏi.
“... Hệ thống lỗi thôi.” Nhâm Từ Diên giải thích.
“?”
Cô đâu phải kẻ ngốc, Giản Ninh Nhiên hỏi lại:
“Thế mà còn dám tới mượn tiền em?”
Nhâm Từ Diên đưa hai ngón tay kéo nhẹ ống tay áo cô:
“Chủ yếu là do em năm đó đột ngột đòi chia tay, anh giận quá nên mới làm vậy.”
“Rồi suốt mấy năm cũng không gỡ chặn? Cơn giận của anh dài dữ ha.”
Anh im lặng, ngẩng cằm lên một chút, ánh mắt chịu thua nhưng vẫn bình thản:
“Anh sai rồi.”
“Phải làm sao em mới chịu tha thứ?”
Cô cúi đầu, mím môi, coi như nói đùa:
“Trừ khi anh đổi ghi chú tên em thành ‘nữ thần’.”
Nghe vậy, anh bật cười khẽ.
Giản Ninh Nhiên hơi ngượng, cũng nhận ra mình hơi trẻ con, đang định đổi chủ đề —
Anh bất ngờ lật điện thoại lại, đưa cho cô xem phần tên hiển thị ở đầu danh bạ.
“Không cần đổi đâu, từ trước tới giờ em vẫn luôn là cái tên đó trong máy anh.”
Giản Ninh Nhiên xoay người, ôm điện thoại vào ngực.
Hơi nóng.
Môi cũng khô.
Cô cố nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ:
Nhâm Từ Diên bảo khi nào trả tiền nhỉ?
Lúc có lương.
Mà còn đi làm được, tức là cũng không quá túng thiếu.
Chặn mình tức là giận.
Anh ta giận cái gì?
Nhiều năm như vậy rồi.
Cái miệng vẫn lươn lẹo như thế.
…
Một tuần trôi qua, người mượn tiền vẫn không liên lạc lại.
Giản Ninh Nhiên vừa mới lên chức trưởng nhóm, số tiền đó cô cũng chẳng để tâm.
Tối hôm đó đi siêu thị mua ít đồ ăn, khi bước vào cổng khu chung cư thì bất ngờ đụng phải một người đang kéo vali đi ra.
Trông giống như bị đuổi khỏi nhà.
Cô dừng lại, nghĩ bụng sao trước đây không biết hai người lại ở cùng một khu.
Cô quay người định giả vờ không thấy.
Giọng nói lười nhác lại vang lên sau lưng:
“Giản Ninh Nhiên——”
Giản Ninh Nhiên rùng mình:
“Tôi hết tiền rồi.”
“Lúc chia tay ai nói gì ấy nhỉ?”
Giọng nói cứ theo sau, không xa không gần, tiếng bánh xe lăn lăn vang lên đều đều.
Anh như học sinh bị thầy giáo gọi dậy đọc bài giữa lớp.
— “Nhâm Từ Diên, tôi suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy chúng ta không hợp nhau. Hai học kỳ nay anh tiêu cho tôi không ít, tôi có thể trả lại bằng tiền mặt.”
Anh đọc tiếp:
“Lúc đó Nhâm Từ Diên còn có tiền, lập tức từ chối thẳng.”
Rồi Giản Ninh Nhiên của ngày ấy vừa áy náy vừa ngây thơ nói:
“Vậy sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ trả lại anh. Nếu gặp khó khăn, cứ đến tìm tôi.”
Giản Ninh Nhiên khựng bước.
Nhâm Từ Diên cũng dừng theo, đứng sau lưng cô.
Chiếc vali dựa vào chân.
Cơ thể cao lớn hơi nghiêng xuống, gần như áp sát lưng cô.
Nhâm Từ Diên khẽ cười, hơi thở lướt qua mái tóc đen sau gáy cô.
Gợn lên chút rùng mình.
“Hôm nay anh bị chủ nhà đuổi đi, không còn chỗ nào để ở.”
“Em định khi nào thì thực hiện lời hứa đó đây?”
“— Người yêu cũ.”