(edit dành riêng cho bạn đẹp Tuyet Lethingoc. Chúc t.y đọc truyện nào trúng gu truyện đó nha)
Sau đêm nay, toàn bộ mọi người trong khu vực trung tâm đại khái đều ý thức được bạn lữ của Lam đại nhân, nhân loại tên Trình Hiểu kia không thể trêu chọc nổi. Tìm ra công dụng to lớn của nấm là sự thật; phát minh phương pháp cải tạo đất thật thần kì; bất ngờ hơn còn tìm ra điểm yếu của kẻ xâm lược. Nhưng thật không tưởng tượng nổi sức chiến đấu của nhân loại đó lại mạnh mẽ như vậy. Những người còn nắm trong tay chút tư liệu "Sự tích huy hoàng" của Trình Hiểu đã sớm lặng lẽ đem mấy tin đồn lộn xộn này xé bỏ rồi. Tin đồn không hổ là tin đồn, trôi xa đến như vậy vẫn chỉ là những lời sáo rỗng.
Thi thể của giống cái xâm lược nhanh chóng được quân đội xử lý. Hứa phía bên kia cũng không ngờ kế hoạch chu toàn như thế mà vẫn thất bại, nhất thời không đưa ra phản ứng gì. "Nước cờ tha cho tính mạng của một đám quân ngoài tiền tuyến không cần, lại cố ý tìm đủ mọi cách đến trước mặt Lam đại nhân, còn phái tới giống cái cấp bậc cao. Phỏng chừng bọn chúng cũng không ngờ sẽ dễ dàng bại trận như vậy" Tề Quân uống trà nóng, tựa hồ như cố ý nói với người đàn ông bên cạnh.
Rút cục kẻ xâm lược bên kia có ý đồ gì, nhiều lần như vậy phái những giống cái không có mắt này tới. Ý đồ của chúng là gì còn cần phải mời Lam đại nhân tới cùng bàn bạc. Nghĩ một lát, hắn quyết định đi tìm tên tù binh kia hỏi một chút, thêm một vài ý kiến cũng tốt. Người đàn ông đang xem tư liệu ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến. Tề Quân nghĩ, người này bị chính chủng tộc của mình bỏ rơi và phản bội nhất định không muốn nhớ lại quá nhiều về quá khứ trước kia, hắn có chút áy náy nhưng họ cần thông tin tình báo chính xác. Điều này rất quan trọng, không thể lúc nào cũng ở thế bị động được. Tuy rằng ở thế cao hơn có thể xem thường chẳng đáng để mắt, hay có thể nói vì có năng lực siêu nhiên nên căn bản không cần suy xét quá nhiều. Nhưng chính sự tự đại kiêu ngạo ấy lại có thể tương đương với việc tự chịu diệt vong.
Trình Hiểu được chuyển tới kí túc xá quân đội của Lam, khu vực sân nhỏ bên ngoài rõ ràng không còn an toàn nữa. Dị tộc nghĩ nếu anh không ở đây vẫn có Táp hoặc Tề Quân chăm sóc tốt cho cậu. Nhưng hiện tại, hắn có ý định ở bên cạnh nhân loại này. Nhiều lần bị tập kích khiến dị tộc không thể không đề cao cảnh giác. Tuy rằng sự việc lần này là nhắm vào anh, nhưng ai có thể nói trước được nếu chính bản thân anh không quay về kịp, hoặc gặp đúng thời điểm nhân loại không đủ điều kiện phát huy dị năng kết quả sẽ như thế nào? Chuyện như vậy, anh nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ban đêm khi nghỉ ngơi, dị tộc không nháo nhân loại sau một thời gian không gặp như mọi khi mà lại ôm đối phương, mang đôi môi mỏng dừng ở đôi mắt Trình Hiểu tinh tế miêu tả, khắc hoạ từng đường nét. Thời gian anh ở bên cạnh nhân loại không nhiều lắm, mấy chuyện xảy ra gần đây đều là chuyện không ngờ tới. Lam cảm thấy cần phải thay đổi chiến lược và cách tiếp cận. Đứng đầu sóng ngọn gió đảm nhận vị trí quan trọng và khó khăn nhất, nhưng là trừ khi không thể không ra chiến trường thì tốt nhất không để nhân loại rời khỏi phạm vi quản lý của mình. Nếu không, khi ngoài tầm tay, anh không có khả năng mỗi lần đều có thể đuổi tới đúng lúc. Loại cảm giác sợ hãi không thể khống chế này khiến đôi mắt dị tộc tối sầm lại.
Trình Hiểu bị mùi hương quen thuộc của người đàn ông vây quanh, trong lòng cảm thấy thật kiên định. Chính bản thân cậu khi ở một mình cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi. Nhưng cảm giác thư thái từ thể xác đến tinh thần với một người thân thiết đáng để dựa dẫm như thế này thực sự rất hiếm có. Lẫm và Khí bên kia cũng không xảy ra chuyện gì, hai đứa trẻ không ở hiện trường nhưng cũng đã được thông báo kết quả xử lí vụ việc. Nhân tiện liền để chúng được canh gác ở trụ sở quân đội, không phải quay về đại điện. Cậu cũng không quan tâm hay nuông chiều thái quá nhưng dù sao đi nữa nhất định an toàn phải là ưu tiên số một. Có đường bê tông không đi lại muốn đi trên cát lún không phải kẻ ngốc thì cũng là kẻ phạm tội. Cho dù là thiên tài cũng sẽ không ăn no rửng mỡ đem cái mạng ra chơi đùa, chết rồi có quà tặng khi qua cửa sao? Huống chi, nói là che chở, nhưng dưới sự kiểm soát của Lam có khi cuộc sống quân đội còn nghiêm khắc và gian khổ hơn so với tập huấn tại tầng ba của chính điện. Nơi này không nuôi những người rảnh rỗi. Cho nên có thể nói, dị tộc thực sự là một người cha nghiêm khắc. Trình Hiểu cảm thấy chính cậu dường như không có cảm giác của người mẹ hiền. Cậu nghiêng nghiêng đầu cọ vào cổ dị tộc, cắn cắn sau đó ngủ, để lại vài dấu vết cũng coi như ngủ không quá sâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, dị tộc vẫn dậy sớm ra ngoài như bình thường, đây là thời gian báo cáo cố định hàng ngày, Trình Hiểu cũng đã quen với nó. Hơn nữa bây giờ bọn họ đang ở tại ký túc xá quân đội cách chỗ Lam xử lí việc quân không xa, cậu có thể đi qua bất cứ lúc nào. Bởi vì Lam tạm thời quay về, chiến sự bên kia tiền tuyến dường như có chút căng thẳng. Trình Hiểu tuy rằng không đi hỏi cụ thể chuyện của phía bên đó, nhưng từ miệng của một vài người vẫn biết được vài điều về tiến trình phát triển.
Dường như là trong đội quân xâm lược xuất hiện nhân vật hết sức lợi hại. So với Lam mà còn lợi hại. Trình Hiểu vuốt cằm, trong trí nhớ của cậu, dị tộc bên cạnh chưa bao giờ lộ ra sắc thái hoảng sợ. Dần dần cậu cũng suy đoán ra thực lực của bạn lữ nhà mình là một trong những người giỏi nhất trong nhóm dị tộc, không số một thì số 2. Bây giờ lại xuất hiện kẻ địch mạnh? Ít nhất kẻ tới không phải là giống cái. Nghe nói ca sĩ tên Tiểu Khê cùng với thiếu niên tập kích cậu lúc trước đều do kẻ này chỉ tùy ý mà tạo ra, chủ yếu mưu lược của hắn vẫn được vận dụng đấu trí với sự thông minh và dũng cảm của Lam tại tiền tuyến.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play