(edit dành riêng cho bạn đẹp Tuyet Lethingoc. Chúc t.y đọc truyện nào trúng gu truyện đó nha)
Buổi sáng Trình Hiểu mới vừa tỉnh liền phát hiện ấu tể nằm ở trên giường, mở to đôi mắt ngập nước nhìn về phía mình. Sau khi chú ý thấy tầm mắt của cậu, bảo bảo liền phát ra mấy tiếng kêu nho nhỏ. Nếu có thể được nhân loại ôm vào lòng một cái thì tốt quá rồi. Đây là... Đói bụng? Trình Hiểu cảm thấy cũng đến giờ ăn rồi. Cậu cẩn thận từng li từng tí đứng dậy. Thấy nhân loại dường như muốn rời đi, ấu tể gấp gáp cất giọng, đôi chân ngắn đạp đệm mềm dưới thân ý muốn cố gắng trườn qua phía mẫu phụ nhà mình. Trình Hiểu vội vàng vươn tay đỡ. Bảo bảo muốn cử động cũng là chuyện tốt, chứng tỏ thân thể rất khoẻ mạnh chứ không phải suy yếu nằm yên tĩnh một chỗ.
Bữa sáng là do Tề Quân đem vào. Trong lúc Trình Hiểu ngủ say, Lam đã ở bên cạnh cậu rất lâu, đêm qua cũng không thể không đến phòng nghị sự để xử lí quân vụ. Tề Quân thân là quân đoàn trưởng giống cái duy nhất liền tự giác chủ động đảm nhận nhiệm vụ quan trọng chăm sóc hai bảo bối này. Lẫm cùng Khí đã trải qua lễ trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm về sự an toàn của bản thân, sáng nay hai đứa chủ động đề xuất tiếp tục huấn luyện quân sự. Bên này đã có những người chuyên nghiệp chăm sóc, hai đứa cũng biết ban ngày chúng không giúp được gì nhiều, buổi tối canh giữ ở bên là tốt rồi.
Quả sữa màu trắng nhạt được bao phủ bởi lớp vỏ trong suốt như pha lê là tất cả thức ăn cần thiết cho một ngày của ấu tể. "Xem ra hai người ở chung không tồi nhỉ." Thư thể (giống cái) thấy ấu tể nằm trên người nhân loại một khắc không rời, dường như hận không thể tiến vào trong ngực đối phương. Trình Hiểu khẽ mỉm cười, nghiêm túc nói cảm ơn rồi cầm lấy quả tròn đầy đặn lên quan sát vài lần. Trước đây cậu cũng đã từng thấy loại quả này vài lần, vỏ mỏng, thịt quả mềm, trên đỉnh chóp có vài cánh nhỏ xinh đẹp, đó là vị trí chảy ra nhiều chất lỏng nhất. Cẩn thận nhấc phần cuống quả có màu xanh ngọc lục bảo lên, để lộ lớp vỏ màu sáng bên dưới, có một ít bột phần mềm, đây là phần yếu nhất của quả. Cắt một vết cắt bằng một con dao mỏng ở bên cạnh, vừa đủ để ấu tể có thể cầm và hút. Đây thực sự là bản năng trời sinh của dị tộc, bản năng tự ăn khiến cha mẹ không cần tự tay chăm bón.
Đem quả đã được cắt trên tay đưa cho ấu tể đang nằm trên đùi mình, đôi mắt ngập nước của ấu tể nhìn cậu, ngoan ngoãn nhận lấy thứ quả đầy nước, tự mình hút từng chút một. Vừa hút vừa nâng mắt lên nhìn xem nhân loại có còn ở bên cạnh mình không. Trải nghiệm cho con ăn cũng không tệ lắm. Trình Hiểu làm ẩm miếng khăn vải trắng trên bàn lau tay, vừa rồi tay bị dính chút nước quả. Nước quả tuy thơm ngon nhưng khó tránh khỏi có chút dính, sẽ làm bẩn chăn đệm hoặc nếu bị dính trên áo của ấu tể sẽ dễ dàng thu hút côn trùng tới.
"Mau ăn chút gì đi." Tề Quân thấy cậu chỉ lo chăm ấu tể ăn liền nói. Nhân loại hôn mê một thời gian dài không tỉnh lại, bây giờ chắc phải tẩm bổ vài ngày. Trình Hiểu mở nắp, hơi nóng đồ ăn phả vào mặt. Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, cậu đã có thể ăn uống bình thường. Thịt gia cầm rút xương tươi, mềm, giàu dinh dưỡng, vừa miệng, vừa chín mềm, dùng làm nước súp, làm một tô mì tương tự như hoành thánh.
Không thể không nói, trong điều kiện gian khổ, nhóm dị tộc không quá để ý đến việc ăn cái gì, miễn là no bụng là được. Nhưng khi có một số vật tư nhất định rồi thì ai chả muốn thưởng thức đồ ngon một chút. Nhân loại cũng vậy thôi, họ đem công thức nấu ăn của mình cùng những tư liệu dị tộc lưu truyền lại, thông hiểu rồi thống nhất lại, có kĩ năng nấu nướng, chỉ cần nguyên liệu nấu ăn giống nhau là có thể học tập lẫn nhau. Trình Hiểu không khỏi nhướng mày, đây chính là thứ tốt. Từ khi cậu bắt đầu mở mắt nhìn thấy thế giới này, ngoài hoa quả, thịt nướng thì là trà thảo dược nấm, dần dần về sau có cá lại có gạo, bây giờ thậm chí còn có cả mì. Mở rộng cải tạo bùn đất dường như cũng có chút hiệu quả.
Trình Hiểu cầm lấy cái bát lớn, nhìn những viên hoành thánh trắng trẻo mập mạp chuyển động theo sự di chuyển của cánh tay lăn trong nước dùng trong vắt điểm vài miếng rau xanh trông thật ngon miệng. Cậu thấy thư thể (giống cái) nhìn mình chằm chằm liền lấy một cái bát không chia mì ra một nửa. Ăn mảnh là không tốt, huống hồ loại mì phở này cậu mới thấy, chắc chắn số lượng sẽ không có nhiều.
"... Không cần, cậu ăn đi, tôi vẫn còn." Sửng sốt một hồi, thư thể dừng một chút rồi mở miệng nói, trong lòng cũng thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi hắn đã nuốt nước miếng? Hẳn là không thể. "Mới sáng sớm cũng không ăn được nhiều thế này." Trình Hiểu cười cười, đưa bát đến tay Tề Quân, không cho phép từ chối, sau đó bắt đầu ăn phần của mình.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play