Nguyên nhẹ nhàng giũ tấm chăn mềm trên không vài cái, để lớp lông tơ mịn trên bề mặt rơi xuống hết, rồi mới dùng đầu ngón tay vuốt qua lớp vải dệt kỹ một lần, xác nhận không có dị vật nào khác, lúc này mới cẩn thận đắp lên người ấu tể. Sau đó, cậu ta xoay người, đóng lại cánh cửa sổ đang mở quá nửa, tránh cho gió lạnh ban đêm luồn vào, khiến không khí ấm áp trong phòng mất đi, làm ấu tể ngủ cũng không yên.
Quay lại bên giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngọt ngào đang say ngủ của bảo bối nhỏ nhà ta, ánh mắt nguyên vốn tĩnh lặng của Nguyên liền trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Trong khi đó, Trình Hiểu thấy Lam đang cúi đầu im lặng ăn cơm, cậu cũng không nói thêm gì, một ta đi ra ngoài, tiện thể dừng chân trước phòng y tế – nơi tạm thời được bố trí để Nguyên nghỉ ngơi – khẽ gõ cửa vài tiếng, âm thanh rất nhỏ nhưng trong đêm tối lại đặc biệt rõ ràng.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng mở ra. Nguyên nhìn thấy là Trình Hiểu thì hơi ngẩn người, sau đó nghiêng người tránh ra, để cậu vào trong.
Bước vào, Trình Hiểu lập tức cảm nhận được ánh sáng trong phòng rất mờ, rõ ràng là cố ý điều chỉnh. Cậu nhìn về phía thanh niên, người kia nghiêng đầu, khẽ nói bằng giọng rất nhỏ: "Nó đang ngủ."
Trình Hiểu híp mắt, quét một vòng qua căn phòng. Cửa sổ đã đóng chặt, nhưng không khí trong nhà lại không hề bí bức. Ấu tể được đặt ở giữa giường, đang ngủ ngoan trong lớp chăn bông mềm mại. Đèn trong phòng được điều chỉnh ở mức rất dịu, không hề chói mắt, ngược lại còn khiến người ta có cảm giác an tâm, rất thích hợp để ngủ.
Phòng y tế này là do tạm thời chuyển tai, vì cần tránh khỏi sự kiểm soát của Bích nên đêm nay vẫn chưa được trang bị đầy đủ. Có lẽ đến sáng mai mới hoàn thiện được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT