“Diễn ca ca, miệng huynh thật to nha. Giống hệt mấy con cá chép vàng béo ú hoa lệ trong ao, thấy có rắc cá là lập tức ngoi lên khỏi mặt nước há miệng chờ ăn.”
Thanh Diêm ngồi chễm chệ trên cái ghế nhỏ, đôi chân ngắn tủn đung đưa ngoài mép ghế. Bé tròn xoe mắt nhìn Tiêu Diễn đang ôm chén, tay cầm cái muỗng to tướng, từng ngụm từng ngụm cơm nhét vào miệng không ngừng nghỉ, phồng má như con cá chép tròn vo.
Tiêu Diễn ngừng lại, ngẩng đầu thấy Phương Thanh Diêm đang trố mắt học theo mình, ngậm miệng phùng má ngậm không khí, nũng nịu nói:
“Cha ta bảo, ai giỏi thì ăn cơm cũng phải ngầu. Muỗng càng to, ăn càng nhanh, mau no bụng. Nhưng mà miệng Thanh Diêm nhỏ xíu à nha, chắc phải ăn thiệt lâu mới no được.”
Phương Thanh Diêm lè lưỡi, vén tay áo lên, chìa cánh tay trắng trẻo ra khoe:
“Thì ăn như huynh vậy đó mà vẫn không cao lên! Nhìn ta nè, vừa trắng vừa tròn!”
“Hừ! Vậy ta khỏi tới nhà ngươi ăn cơm, khỏi chơi với ngươi luôn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play