Lần này quyên góp được hơn sáu ngàn lượng bạc, trong đó thương nhân quyên góp phần lớn, còn dân chúng tuy nhiều người tham gia, nhưng đa phần là vì muốn lấy được thẻ bài quyên tặng để sau này tiện đi lại, nên số tiền quyên không nhiều. Ngược lại, không ít quan viên trong triều cũng chủ động góp chút bạc, chỉ trong ba ngày đã gom được từng ấy kinh phí rồi.
“Với số tiền này, cộng thêm kinh phí từ triều đình, hẳn là đủ để duy trì hoạt động trong một thời gian.”
“Phương đại nhân quả thật là cao kiến! Lần này quyên tiền đã khéo léo khơi dậy sự nhiệt tình của dân chúng, chứ từ xưa đến nay, mỗi lần kêu gọi quyên góp, dù là cứu tế hay xây dựng, dân thường đều không muốn móc tiền túi ra. Bao nhiêu lần quyên tiền cũng không được bao nhiêu, thế mà lần này lại gom được nhiều nhất!”
“Chiêu này không đơn giản chỉ là thông báo cho dân rằng sau này đi lại trên quan đạo sẽ thu phí, mà còn khiến họ có cảm giác đây là khoản chi trả trước cho việc đi lại về sau. Đã đóng tiền rồi thì ai nỡ để thẻ bài quyên tặng thành đồ bỏ? Tất nhiên sẽ gắn bó lâu dài với quan đạo.”
Phương Du nghe đám quan viên trong Công Bộ sôi nổi bàn bạc, trong lòng thầm nghĩ: Thật ra ta chỉ đang làm theo mô hình tài chính thời hiện đại thôi, dân tình chịu hợp tác là chuyện tốt rồi.
Mọi người đang bàn luận rôm rả, bỗng nhận ra từ nãy đến giờ Phương Du vẫn im lặng, liền ăn ý dừng lại:
“Đại nhân, ngài thấy có điều gì không ổn sao? Việc quyên tiền lần này đã được tấu lên và phê chuẩn, mà chuyện thiếu kinh phí ở triều đình cũng chẳng phải hiếm. Chỉ cần không ép dân nộp tiền thì triều đình cũng sẽ không trách gì đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT