Sắc mặt Cố Ỷ lập tức thay đổi, ánh mắt cô nhìn lão đạo cũng trở nên bất thường: "Ông biết tôi à?"
"Biết chứ sao không biết." Lão đạo điều chỉnh lại thần sắc, từ dưới đất đứng dậy, kéo theo hai con ma phía sau, vừa đi vừa nói: "Đừng sợ nữa, chúng ta đến thành phố Lễ Phong rồi. Nhìn cô gái trước mặt đi, thấy ta là phải gọi một tiếng ông đấy."
Gọi cái đầu ông!
Đối diện với kiểu lão đạo như thế này, Cố Ỷ thật sự không dấy nổi chút lòng kính già yêu trẻ nào, nhưng cuối cùng vẫn kéo một cái ghế cho ông ta ngồi.
Lão đạo cũng không khách sáo, ngồi phịch xuống ghế, vắt chân chữ ngũ. Hai người ngồi không quá gần cũng chẳng quá xa, cách nhau khoảng hai mét, trên đầu là bóng đèn trần, xung quanh là những món đồ giấy âm u lạnh lẽo.
Lão đạo tuy nói bâng quơ bảo tụi nhỏ đừng sợ, nhưng chúng vẫn run rẩy nép sau lưng ông ta, không dám ló đầu ra nhìn Khương Tố Ngôn bên cạnh Cố Ỷ.
Cố Ỷ hơi nghi ngờ liếc nhìn lão đạo. Đối với con người, cô thật sự không nhìn chuẩn được mức độ hồn lực, nếu là Tiểu Yêu thì không giống nhau, cô có thể thấy rõ ràng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT