Cố Ỷ mặc đồ ngủ, tiện tay khoác thêm một cái áo khoác rồi định đi ra ngoài, kết quả lại bị Khương Tố Ngôn níu vạt áo lại. Cô có chút khó hiểu, quay đầu nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi: "Sao thế?"
Khương Tố Ngôn muốn nói lại thôi, mãi một lúc mới nhẹ nhàng mím môi nói: "Hình như... bọn chúng cũng không phải tới làm ăn."
Cố Ỷ ngớ ra, theo phản xạ hỏi: "Vậy đến làm gì?"Không phải tới ăn cô, cũng không phải tới bàn chuyện làm ăn, vậy nửa đêm nửa hôm lảng vảng trước cửa nhà người ta là định làm gì?
Khương Tố Ngôn nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Tới trộm đồ."
Lửa giận của Cố Ỷ lập tức bốc lên. Trời đất ơi, làm ma mà còn đi ăn trộm, trộm đến tận đầu cô luôn à? Chịu thế quái nào được!
Chuyện này không thể nhịn được. Nhà cô đã chẳng khá giả gì, sau vụ con Gương Quỷ thì lại càng như rơi xuống đáy, giờ hai con ma này còn muốn khiến nhà cô "dột rồi lại gặp mưa đêm" nữa hả? Đừng có mơ!
Cô cầm trong tay món bảo bối trấn nhà của mình: một sợi dây đỏ, rồi lạch bạch bước xuống lầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT