Khi Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn trở lại chỗ chương trình ghi hình thì đã rất muộn. Vừa bước vào cửa, hai người đã nghe thấy có ai đó gọi tên mình, một người đội mũ đeo khẩu trang, giọng nói thì rất quen. Cố Ỷ nhanh chóng nhận ra đó là An Tuyết. Cô sững người một lúc, trên mặt không khỏi hiện lên một chút chột dạ.
An Tuyết là một người bình thường, không biết chuyện gì đã xảy ra phía sau, cũng không thể đoán ra rằng tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Cố Ỷ. Cô ấy chỉ là bị cảm giác bất lực đột ngột ập đến đánh gục, không biết phải làm gì tiếp theo. An Tuyết nhìn Cố Ỷ, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài.
Chỉ cần nhìn đôi mắt ấy cũng có thể nhận ra cô giờ đây không còn vẻ xinh đẹp như trước. Giọng cô ấy yếu ớt khác thường, khẽ nói: "Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn... xin lỗi, hai cậu có thể giúp tôi nói với chương trình là tôi xin rút lui được không? Dạo này tôi không được khỏe, không thể tiếp tục thi nữa..." Nói xong, cô còn cúi đầu xuống.
Dáng người của cô không thay đổi nhiều, vẫn mảnh mai mềm mại, nhưng vì trong lòng cực kỳ tự ti nên lưng hơi khom lại, cả người trông rất ủ rũ và thiếu tự tin.
Câu nói mắc kẹt trong cổ họng Cố Ỷ, cuối cùng cô vẫn đồng ý với An Tuyết. An Tuyết nói một tiếng cảm ơn, rồi quay người định rời đi.
Khi cô bước đi, cổ rụt lại, đầu cúi thấp xuống, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng có thể cảm nhận được sự sa sút tinh thần của cô.
Cuối cùng Cố Ỷ vẫn gọi An Tuyết lại. Hai người đổi chỗ, đến hành lang cũ, Cố Ỷ nói hết sự thật cho cô nghe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play