Hoàng đế là người đứng nơi cao nhất, nhìn xuống những kẻ đang quỳ phục dưới ngai vàng. Từ năm mười bốn tuổi, Thiệu Diệu đã quen với việc nhìn những người lớn hơn mình gấp mấy lần phải phủ phục dưới chân.
Thế nhưng, con đường hắn đi lại đầy chông gai. Đối với cục diện hiện tại, hắn chưa bao giờ cảm thấy hài lòng.
Không lâu sau khi Cố Thanh Uyển bế con trở về, Thiệu Diệu cũng dẫn theo Cung Như Hải đến. Lúc này, bé Khuynh Thành vẫn còn được ôm trong lòng Cố Thanh Uyển, hai mẹ con đang chơi đùa vui vẻ trong nội thất.
“Sau này Khuynh Thành của chúng ta sẽ là Trưởng công chúa đấy, Khuynh Thành có vui không?” – Cố Thanh Uyển vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con bé lắc qua lắc lại.
Nàng tự cười ngây ngô, rồi lại nói tiếp: “Ồ, Khuynh Thành chắc chắn là vui lắm đó.”
Thiệu Diệu thấy Cố Thanh Uyển vui vẻ đùa một mình như thế, còn đứa bé thì chỉ tròn mắt nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng không nhìn nổi nữa bèn bước lên “giải cứu” vị Trưởng công chúa của hắn.
“Nàng đúng là ngốc mà, con bé còn nhỏ thế thì hiểu gì mấy lời nàng nói?” – Thiệu Diệu ôm lấy Khuynh Thành, đứng cạnh giường, bọc lại đôi bàn tay nhỏ bé của con vào trong tã.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT