Trong hậu cung này, phụ nữ dường như không thể tránh khỏi chữ “chờ”. Hoàng hậu thì mong chờ hoàng thượng sớm qua đời để mình trở thành Thái hậu. Nhưng cho dù có muốn làm Thái hậu đi chăng nữa, điều quan trọng nhất vẫn là phải có một đứa con trai của riêng mình.
Chương Hoàng hậu nhìn vào gương, thấy nơi khóe mắt hình như đã có vài nếp nhăn nhỏ. Nàng không khỏi thở dài, giọng đầy u oán hỏi Tôn ma ma phía sau:
“Vú nuôi, người nói xem, ta có phải đã già rồi không?”
“Thưa nương nương, người mới chỉ ngoài hai mươi, sao lại già được ạ?” — Tôn ma ma tiến lên, tháo cây trâm phượng và hoa châu trên tóc nàng xuống.
Khóe môi Chương hoàng hậu khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh: “Không già? Cho dù không già thì cũng không còn trẻ nữa. Mỗi ngày phải nhìn đám mỹ nhân trẻ trung tươi tắn kia ngồi trước mặt mình, ta còn phải làm ra vẻ rộng lượng đoan trang.”
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhớ đến đứa con vô duyên của mình. Khi ấy thai đã năm tháng, vậy mà cuối cùng vẫn không giữ được. Mỗi lần nghĩ đến, nàng đều trách bản thân tại sao ngày ấy không buông bớt chuyện cung vụ. Nếu không phải ngày ngày bận tâm chuyện hậu cung, con của nàng bây giờ đã ba tuổi rồi.
“Thoáng chốc đã đến tháng Chạp, lại thêm một cái Tết nữa rồi.” — Lúc này mái tóc dài đen óng mượt của nàng đã được thả xuống, trong hậu cung, người phụ nữ nào cũng có một mái tóc đẹp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play