Hoàng đế rời đi chưa bao lâu, Cố Thanh Uyển liền mở mắt. Nàng lại lặng lẽ nhìn tấm màn trướng trên đầu thêm một lúc rồi mới gọi người hầu vào. Ngọc Dung vẫn luôn chờ bên ngoài, nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng dùng móc vàng đỏ treo rèm lên.
“Hoàng thượng đi được bao lâu rồi?”
Ngọc Dung cầm một bộ cung trang màu lam băng thêu bướm hoa. Khí chất và nước da của Cố Thanh Uyển vốn rất hợp với sắc lam, thế nên trong tủ cung trang của nàng cũng có không ít trang phục các tông xanh khác nhau.
“Tiểu chủ, hoàng thượng nói miễn lễ thỉnh an cho người.” Thủy Bích ở bên cạnh vui vẻ lên tiếng, rõ ràng đây là đặc ân mà hoàng thượng cố ý ban cho vì xót thương tiểu chủ nhà mình.
Ngọc Dung nhẹ nhàng thắt chiếc thắt lưng màu bùn bạc nạm đá lam ngọc cho Cố Thanh Uyển, liếc mắt nhìn Thủy Bích một cái, giọng tuy mềm mỏng nhưng cũng không thiếu nhẫn nại: “Dù được hoàng thượng đặc xá, nhưng tiểu chủ vừa mới hầu hạ xong mà lại không đi thỉnh an hoàng hậu, e rằng sẽ khiến người ta nghĩ tiểu chủ kiêu ngạo, vô cớ mang tiếng cho người.”
Cố Thanh Uyển đã cho Ngọc Dung âm thầm quan sát những cung nữ và thái giám bên cạnh, tạm thời chưa phát hiện ra ai đáng ngờ, ai nấy trông đều rất thật thà. Chỉ có Tiểu Lục Tử là có vẻ lanh lợi hơn một chút.
Cố Thanh Uyển ngồi trước bàn trang điểm, nhìn Thủy Bích đang chải tóc cho mình. Trong tay nàng là một cây trâm ngọc bích xanh biếc. Nhìn vào gương đồng, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Hôm nay Thủy Bích không cần theo ta đến chỗ hoàng hậu. Lát nữa để Tiểu Lục Tử và Ngọc Dung đi cùng là được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play