Mấy tiếng trầm đục vang lên, mấy chục đạo kiếm ảnh màu xanh bổ vào màn sáng màu đỏ bên trên, màn sáng màu đỏ rung lắc dữ dội, tuy nhiên ánh sáng không hề suy giảm, đây rõ ràng là một kiện linh khí.

"Vút" "Vút" ba tiếng gió rít vang lên, ba đạo thanh quang tiếp theo nhau bay tới, hung hăng va vào màn sáng màu đỏ kia.

Màn sáng màu đỏ hơi rung lắc mấy cái, ánh sáng yếu đi một chút.

Lúc này, Tiêu Long cũng phát hiện Thạch Việt.

"Luyện Khí tầng tám!" Tiêu Long quan sát toàn bộ Thạch Việt, mặt lộ vẻ cổ quái, mắt hắn đảo quanh, mở miệng nói: "Vị đạo hữu này, giữa ta và ngươi không oán không thù, chi bằng chúng ta chia đều những thứ này, mỗi người một ngả, ngươi thấy sao?"

Giọng điệu Tiêu Long vô cùng thành khẩn, không hề vì Thạch Việt trước đó tấn công hắn mà trở mặt đánh nhau, một bộ dáng khoan dung độ lượng.

Thạch Việt nghe vậy, có chút động tâm.

Tên đệ tử Vạn Thú tông này có tu vi Luyện Khí tầng mười một, còn có hai con yêu thú cấp một cao giai, lại có thêm Hạ phẩm Phòng ngự linh khí trong tay, nếu đánh thật, thắng bại còn khó nói, hơn nữa, người này lại hết sức cẩn thận, rất khó đối phó.

Tuy nói Thạch Việt có hai kiện phù bảo, đồng thời trên người còn có một cái pháp bảo và mấy món linh khí, nhưng hiện tại hắn không quá cần đến những pháp bảo linh khí này, với lại khôi lỗi cùng phù lục cũng đã tiêu hao gần hết, hai kiện linh khí phòng ngự có thể sử dụng cũng đã hỏng trong những trận chiến trước đó, lúc này trên người hắn chỉ còn mấy món pháp khí phòng ngự thu được, đối mặt với đệ tử Vạn Thú tông thực lực mạnh mẽ này, phù bảo còn chưa chắc có thể cho hắn cơ hội thi triển, ai sống ai chết vẫn còn khó nói.

Nghĩ đến đây, Thạch Việt khẽ gật đầu, định mở miệng đồng ý, đúng lúc này, hắn nhạy cảm cảm nhận được bên trái có vật gì đó đang lặng lẽ không một tiếng động bay đến chỗ hắn, nếu không phải thần thức của hắn mạnh hơn so với tu sĩ cùng giai không ít, chỉ sợ căn bản không phát hiện được, điều này khiến hắn giật mình không thôi.

Thạch Việt không nói hai lời, tay vỗ vào túi trữ vật bên hông, một cái bát ngọc màu lam bay ra từ đó, đón gió một cái, hóa thành một màn ánh sáng dày đặc màu xanh lam, bao phủ lấy hắn bên trong, ngay sau đó, hắn lấy ra một tấm phù triện thanh quang lập lòe, vỗ lên người, một màn sáng màu lục nhạt dính sát người nổi lên, tạo thành vòng bảo vệ thứ hai.

Hắn vừa mới làm xong hết thảy, "Ầm" một tiếng, một cái châm nhỏ màu đỏ nhạt đánh vào màn sáng màu xanh lam, chỗ bị châm nhỏ màu đỏ đánh trúng ngay lập tức lõm xuống, nhưng rất nhanh lại hồi phục như bình thường.

Thấy cảnh này, trong mắt Tiêu Long lóe lên vẻ kinh ngạc, chiêu này của hắn đã lừa được không biết bao nhiêu người, không ít người đã bị hắn lừa cho lơ là cảnh giác mà mất mạng, hắn không ngờ rằng Thạch Việt lại có cảnh giác cao như vậy.

"Ngươi muốn chết." Thạch Việt vừa kinh vừa sợ, nếu không nhờ thần thức của hắn dò xét được cây châm nhỏ màu đỏ, chỉ sợ bây giờ hắn đã thành một xác chết.

Thạch Việt tay bấm pháp quyết, mấy chục thanh phi kiếm màu xanh xoay một vòng, chém về phía con bướm vàng.

Con bướm vàng hai cánh rung một cái, hơn mười đạo phong nhận màu xanh dài hơn một thước lóe lên, đón đánh.

Một tiếng trầm đục vang lên, hơn mười đạo phong nhận màu xanh vừa tiếp xúc với mấy chục thanh phi kiếm màu xanh, lập tức vỡ tan ra.

Nhân cơ hội này, con bướm vàng giang hai cánh ra, nhanh chóng bay lên không.

Một tràng gió rít vang lên, ba đạo thanh quang bay vụt đến.

Con bướm vàng hai cánh rung lên, vội vàng né sang một bên, nhưng vào lúc này, mấy chục thanh phi kiếm màu xanh bay vụt tới, xuyên thủng thân thể nó.

Con bướm vàng hóa thành một màn mưa máu, từ trên không trung rơi xuống.

"Ngươi dám giết linh trùng của ta, ta muốn ngươi đền mạng." Tiêu Long thấy linh trùng của mình bị giết, giận tím mặt, lạnh lùng nói.

Con cự hổ màu đỏ khẽ động bốn chân, nhanh chóng lao về phía Thạch Việt.

Thạch Việt từ trong túi trữ vật lấy ra hai tấm phù triện thanh quang lập lòe, bên trên có hình một con Hắc Lang.

Chỉ thấy hắn cổ tay rung lên, hai tấm phù triện màu xanh lập tức rời tay, thanh quang lóe lên, hai con cự lang màu đen cao chừng một trượng bỗng nhiên hiện ra.

Hai tấm phù triện này là Thú Hồn Phù hiếm thấy, Thú Hồn Phù là một loại phù triện tương đối đặc thù, bên trong phong ấn tinh hồn Yêu thú, có thể huyễn hóa ra Yêu thú bản thể tấn công địch nhân.

Thạch Việt cũng không nhớ rõ tìm được nó từ trong túi trữ vật của kẻ xấu số nào, vừa vặn lúc này có đất dụng võ.

Hai con cự lang màu đen trong mắt hung quang lóe lên, bốn chân khẽ động, nhanh chóng lao về phía con cự hổ màu đỏ.

Con cự hổ màu đỏ không hề sợ hãi, bốn chân khẽ động, xông lên cùng hai con cự lang màu đen cắn xé nhau.

Thạch Việt một tay bấm pháp quyết, mấy chục thanh phi kiếm màu xanh xoay một vòng, nhắm thẳng vào Tiêu Long mà bắn tới.

Tiêu Long trong lòng thầm kêu không tốt, hắn không nghĩ tới tu sĩ Luyện Khí tầng tám trước mặt lại có hai tấm Thú Hồn Phù.

Hắn mắt đảo quanh sau đó, tay vỗ vào túi trữ vật bên hông, một lá lệnh kỳ màu vàng bay ra từ đó, đón gió liền lớn ra cắm trước người hắn, một cơn gió vàng mênh mông cuồn cuộn từ mặt cờ trào ra, bao phủ Tiêu Long bên trong.

Mấy chục thanh phi kiếm màu xanh vừa tới gần cơn gió vàng lập tức bị đánh bật ra ngoài.

Tiêu Long làm việc luôn luôn cẩn thận, hắn không hề vì thấy Thạch Việt chỉ có Luyện Khí tầng tám mà khinh thường Thạch Việt, ngược lại, hắn vô cùng coi trọng Thạch Việt.

Theo hắn đánh giá, Thạch Việt tuy chỉ có Luyện Khí tầng tám, nhưng thực lực không dưới Luyện Khí tầng mười, không thể coi như đối thủ bình thường, vì vậy, hắn lấy ra một thứ vũ khí có tính sát thương lớn      một tấm phù triện hồng quang lập lòe, trên đó có hình một Tiểu đao, rõ ràng là một tấm phù bảo.

Tiêu Long một tay nâng phù triện màu đỏ, pháp lực trong cơ thể tuôn ra, phù triện màu đỏ lập tức hào quang tỏa sáng.

Thạch Việt thấy Tiêu Long lấy ra một tấm phù bảo, sắc mặt có chút khó coi, hắn không ngờ Tiêu Long lại cẩn thận đến vậy, trực tiếp dùng phù bảo.

Thạch Việt nhìn cơn gió vàng đang bảo vệ Tiêu Long, cau mày.

Mắt hắn đảo quanh, từ trong túi trữ vật lấy ra một viên cầu màu đỏ, cổ tay rung lên, viên cầu màu đỏ liền rời tay, bay thẳng đến Tiêu Long.

Viên châu màu đỏ này là hắn tìm thấy trong túi trữ vật của một đệ tử Phong Hỏa môn, bên trong ẩn chứa linh khí Hỏa thuộc tính cuồng bạo, là một kiện pháp khí công kích dùng một lần.

Lúc này, Tiêu Long đang hết sức chăm chú thúc giục phù bảo, một con Tiểu đao màu đỏ mơ hồ muốn nhảy ra từ bên trong phù triện.

Hắn cũng không cho rằng Thạch Việt có thể phá tan hai lớp phòng ngự, lá Hoàng Phong kỳ là một kiện Thượng phẩm Pháp khí phòng ngự, thêm một kiện Hạ phẩm linh khí phòng ngự, đủ để ngăn cản trong chốc lát.

Đúng lúc này, một viên châu màu đỏ bay đến trước mặt hắn.

Gió vàng còn chưa kịp thổi viên châu màu đỏ ra ngoài, viên châu màu đỏ liền vỡ tung.

"Oanh long" một tiếng nổ lớn, ngọn lửa cuồn cuộn lập tức che lấp thân ảnh Tiêu Long.

Thạch Việt từ trong túi trữ vật lấy ra một xấp phù triện màu xanh dày cộp, ném về phía biển lửa.

Những phù triện này cũng là chiến lợi phẩm hắn thu được, vì tính mạng của mình, Thạch Việt không định giữ lại, nếu để đối phương kích hoạt phù bảo, Thạch Việt căn bản không có đường thoát.

Với tu vi Luyện Khí tầng mười một của đối phương, kích hoạt phù bảo căn bản không mất nhiều thời gian, Thạch Việt chỉ có thể đặt hi vọng vào phù triện.

Phù triện màu xanh vừa rời tay, lập tức hóa thành những đạo phong nhận màu xanh dài hơn một thước, nhanh chóng chui vào biển lửa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play