Đương nhiên, điều trọng yếu nhất là, tại dưới cây Hồng Anh Quả có một khối khoáng thạch màu lục, mặt ngoài trải rộng những chấm nhỏ màu xanh lá li ti, rất có thể chính là Mộc Tinh Thạch mà Thạch Việt muốn tìm.
"Phá Nguyên trảm." Nam tử trung niên của Cổ Kiếm Môn hét lớn một tiếng, một tay bấm niệm pháp quyết, một thanh trường kiếm màu bạc ánh lên, phân hóa ra vô số kiếm ảnh màu ngân sắc, khí thế hung hãn hướng nữ tử áo đỏ đối diện chém tới.
Nữ tử áo đỏ biến sắc, lúc này pháp lực của nàng còn lại không nhiều, pháp khí phòng ngự lại bị hủy trong cuộc kịch chiến vừa rồi, muốn ngăn cản những kiếm ảnh màu bạc đang đánh tới, chỉ có thể nhờ vào ngoại vật.
Chỉ thấy trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên một tia không cam tâm, bàn tay trắng như ngọc sờ vào túi trữ vật bên hông, một viên châu màu đỏ thẫm liền xuất hiện trên tay, cổ tay rung lên, viên châu màu đỏ liền rời tay, nghênh đón đợt tấn công.
"Oanh long" một tiếng nổ lớn, viên châu màu đỏ vừa chạm vào kiếm ảnh màu bạc, liền vỡ ra, hóa thành một mảng lớn hỏa diễm màu đỏ, che lấp những kiếm ảnh màu bạc đang đánh tới, đồng thời che khuất ánh mắt của cả hai người.
Bờ môi nữ tử áo đỏ khẽ nhúc nhích vài lần, hai bàn tay trắng như ngọc bỗng hợp lại, lại từ từ tách ra.
"Rắc" một tiếng.
Một đạo phong nhận khổng lồ dài hơn một trượng bỗng ngưng tụ mà thành.
Chỉ thấy cổ tay nàng rung lên, phong nhận khổng lồ hóa thành một đạo thanh quang bắn ra, chui vào biển lửa, trên đường đi, phát ra một trận tiếng rít gió chói tai.
"Ầm" một tiếng trầm đục, phong nhận khổng lồ dường như chạm vào một vật cứng nào đó.
Lông mày lá liễu của nữ tử áo đỏ khẽ nhíu, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ ngoan lệ, hai tay chắp lại rồi lại tách ra, một đạo phong nhận còn lớn hơn lúc nãy bỗng nổi lên, lấy tốc độ nhanh hơn hướng đối phương bắn tới.
Nàng cùng nam tử trung niên đối diện đều là Luyện Khí tầng mười hai, trải qua mấy vòng đánh nhau sống chết, nàng không tin đối phương còn bao nhiêu pháp lực để cản công kích của nàng.
Lại là một tiếng trầm đục truyền đến.
"Sao có thể!" Hai mắt nữ tử áo đỏ trợn to, khắp mặt đều là vẻ không thể tin, trong tưởng tượng của nàng, đối phương căn bản không thể đỡ nổi một kích Đại Phong Nhận thuật của nàng.
Lúc này, ngọn lửa cũng đã tan biến.
Trung niên nam tử toàn thân được bảo bọc bởi một màn ánh sáng trắng dày đặc, trên tay nắm một thanh trường kiếm màu bạc ánh linh quang lấp lánh.
"Sao ngươi còn dư pháp lực điều khiển linh khí!" Sắc mặt nữ tử áo đỏ đại biến, kinh ngạc thốt lên.
"Hắc hắc, muốn biết bí thuật tinh diệu của Cổ Kiếm Môn chúng ta, thì xuống hỏi Diêm Vương đi!" Trung niên nam tử cười hắc hắc, lạnh giọng nói.
Nói xong, hắn tay trái vỗ vào chuôi kiếm trường kiếm màu bạc, trường kiếm màu bạc liền bay vút ra, hướng nữ tử áo đỏ chém tới.
Thần sắc nữ tử áo đỏ hoảng hốt, vội vàng lấy mấy tấm phù triện vỗ lên người, linh quang lóe lên, trên người lập tức xuất hiện thêm mấy màn sáng đủ màu sắc, bảo vệ nàng ở bên trong.
Một tiếng trầm đục, màn sáng trên người nàng mỏng như giấy, trường kiếm màu bạc đâm một phát liền rách.
Một tiếng kêu thảm thiết đến cực điểm vang lên, trường kiếm màu bạc xẹt qua cổ nữ tử áo đỏ, đầu nữ tử áo đỏ lộn nhào xuống đất, máu tươi phun cao vài thước, thi thể không đầu lắc lư vài cái, ngã thẳng xuống.
Trên gương mặt trắng bệch của trung niên nam tử lộ ra một nụ cười, vung tay một cái, trường kiếm màu bạc xoay một vòng, bay trở về tay hắn.
Nếu không phải hắn thi triển bí thuật trong môn Hồi Nguyên Thuật, e là bây giờ người nằm trên mặt đất chính là hắn.
Hồi Nguyên Thuật có thể trong thời gian ngắn hồi phục một phần ba pháp lực, nhưng khuyết điểm cũng không nhỏ, trong bảy ngày sau đó, pháp lực còn lại rất ít, phải tĩnh dưỡng một thời gian mới khôi phục pháp lực.
Tuy có khuyết điểm này, nhưng hắn vẫn sử dụng Hồi Nguyên Thuật.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn qua mấy quả Hồng Anh Quả, nhấc chân đi về phía cây Hồng Anh Quả.
Đúng lúc này, hai tiếng xé gió vang lên, hai đạo phong nhận khổng lồ dài hơn một trượng từ trong bụi cỏ bắn ra, hướng trung niên nam tử chém tới.
Trong lòng trung niên nam tử giật mình, xoay người lại, trường kiếm màu bạc trong tay đột nhiên lắc một cái, mấy chục đạo kiếm khí màu bạc quét sạch ra, nghênh đón.
Một trận trầm đục, hai đạo phong nhận khổng lồ vừa tiếp xúc với mấy chục đạo kiếm khí màu bạc, liền tan rã.
Một tiếng hổ gầm vang lên, một con cự hổ toàn thân màu đỏ, đầu có hai cái đầu từ trong bụi cỏ xông ra, mắt lộ hung quang hướng trung niên nam tử đánh tới.
Cùng lúc đó, Tiêu Long cũng từ trong bụi cỏ đi ra, hắn vỗ tay vào túi linh thú bên hông, một con bướm vàng lớn gần một trượng bay ra, vỗ cánh hướng trung niên nam tử đánh tới.
Ngay sau đó, Tiêu Long vỗ tay vào túi trữ vật bên hông, hai thanh linh đao ánh hồng quang lấp lánh từ đó bay ra, hướng trung niên nam tử chém tới.
Sắc mặt trung niên nam tử đại biến, hắn tuyệt đối không ngờ tới, lại có người trốn ngay dưới mí mắt của hắn.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, cự hổ màu đỏ đã xông tới trước mặt.
Miệng cự hổ đỏ như chậu máu mở ra, mỗi đầu đều phun ra mấy quả cầu lửa màu đỏ, hướng trung niên nam tử đập tới.
Bướm vàng vỗ hai cánh, một đạo phong nhận màu xanh dài nửa trượng lóe lên mà ra, hướng về phía trung niên nam tử chém tới.
Trung niên nam tử lắc mạnh trường kiếm bạc trong tay, mấy chục đạo kiếm khí màu bạc quét ra, nghênh đón.
Một trận tiếng nổ ầm ầm vang lên, mấy chục đạo kiếm khí màu bạc chém nát cầu lửa màu đỏ, phong nhận màu xanh lại dễ dàng sụp đổ.
Đúng lúc này, một tiếng hổ gầm giận dữ vang lên, cự hổ đỏ đạp hai chân xuống, lao về phía trung niên nam tử.
Một tiếng trầm đục, cự hổ đỏ bị màn ánh sáng trắng trên người trung niên nam tử cản lại, trung niên nam tử cảm thấy một cỗ cự lực đánh tới, lùi về sau mấy bước, gương mặt trắng bệch không còn chút máu, ánh sáng trắng cũng ảm đạm đi.
Hiển nhiên, lúc này hắn đã đến lúc kiệt sức, pháp lực tiêu hao gần hết.
.
Ngay sau đó, chỉ nghe "Ầm", "Ầm" hai tiếng, hai thanh linh đao ánh hồng quang lấp lánh chém vào màn ánh sáng trắng.
Màn ánh sáng trắng chao đảo mấy lần, vỡ tan.
Một tiếng hét thảm vang lên, đầu của trung niên nam tử bị chém một nhát mà rơi xuống, máu tươi theo cổ trào ra, thi thể không đầu ngã thẳng xuống.
Tiêu Long thấy cảnh này, lộ vẻ vui mừng, nhưng đột nhiên, sắc mặt hắn ngưng lại, thả thần thức ra, quét mắt một lượt khu vực mấy trăm trượng xung quanh, xác nhận không có bất kỳ khí tức tu sĩ nào, hắn hài lòng gật nhẹ đầu.
Tay phải hắn vung lên, hai thanh linh đao ánh hồng quang lấp lánh xoay một vòng, bay trở lại tay hắn.
Tiêu Long nhấc chân đi về phía cây Hồng Anh Quả, ánh mắt cảnh giác không ngừng liếc nhìn xung quanh.
Thạch Việt nhìn thấy hành động của Tiêu Long, nhíu mày, có thể thấy được, tên đệ tử Vạn Thú tông này vô cùng cẩn thận, muốn đánh lén hắn, e là không dễ.
Lúc này, Tiêu Long chạy tới trước cây Hồng Anh Quả, tay phải chộp lấy một quả Hồng Anh Quả.
Đột nhiên, một tràng tiếng xé gió từ phía sau lưng hắn truyền đến.
Trong lòng Tiêu Long giật mình, động tác trên tay không hề chậm, vội vàng né sang một bên.
Mấy chục thanh kiếm ảnh màu xanh chém hụt, nhưng rất nhanh, kiếm ảnh màu xanh xoay một vòng, lần nữa hướng Tiêu Long bắn tới.
Tiêu Long vỗ vào túi trữ vật bên hông, một viên châu ánh hồng quang lấp lánh bay ra, tích lưu một vòng, biến thành một màn ánh sáng màu đỏ dày đặc, bảo vệ hắn bên trong.