Trung niên nam tử khẽ gật đầu, lấy ra một cái ngọc giản áp vào mi tâm, không lâu sau, hắn liền lấy xuống, đưa cho Chu Chấn Vũ, cung kính hỏi: "Chu sư thúc, ngài xem phần hồ sơ này thế nào?"
Chu Chấn Vũ tiếp nhận ngọc giản, áp vào mi tâm, một lát sau lấy xuống, hài lòng khẽ gật đầu, mở miệng phân phó: "Không có vấn đề, mang đến Quyển Tông các lưu trữ đi!"
Trung niên nam tử đáp lời, nhận lấy ngọc giản, quay người rời đi.
"Thạch Việt, lão phu không ngại ngươi nói dối, bất quá làm phiền ngươi về sau muốn nói dối, tìm một lý do hợp lý một chút, ngươi không cảm thấy lời trần thuật của ngươi trăm ngàn chỗ hở sao? Đến nói dối cũng không nghiêm túc, việc khác lại càng không cần phải nói." Chu Chấn Vũ liếc nhìn Thạch Việt, mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
"Hồi Chu sư thúc, đệ tử nói, câu nào câu nấy là thật, tuyệt không có nửa điểm nói điêu." Thạch Việt nghe vậy, trong lòng run lên, cố gắng giải thích.
"Ngươi nhìn vào mắt ta mà nói, nói ngươi không có nói sai." Chu Chấn Vũ sầm mặt lại, mở miệng phân phó.
Thạch Việt trong lòng căng thẳng, không dám ngẩng đầu nhìn Chu Chấn Vũ.
"Hừ, vịt chết mạnh miệng, ta liền nói sơ qua một chút chỗ hổng trong lời ngươi nói, thứ nhất, vì sao ngươi phát hiện ba người đối phương, mà đối phương ba người lại không phát hiện ngươi; thứ hai, ngươi cho rằng người khác đứng đấy bất động sao, để ngươi dùng phù triện đánh lén giết chết, có tà tu nào ngu xuẩn như vậy; thứ ba, cho dù pháp lực của đối phương còn lại không nhiều, dù sao có ba người, ngươi lại còn chủ động đuổi theo, ngươi có giống người anh dũng như vậy không? Chỉ với chút tu vi của ngươi, ai cho ngươi dũng khí?" Chu Chấn Vũ liên tiếp liệt kê ra ba chỗ hở, ngữ khí sắc bén.
Thạch Việt cẩn thận nghĩ nghĩ, phát hiện thật không có cách nào phản bác.
"Vậy nếu Chu sư thúc biết rõ lời khai có trăm ngàn chỗ hở, vì sao ngài vẫn để Ngô sư thúc ghi chép?" Thạch Việt ngập ngừng một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
"Bởi vì cha ngươi là Thạch Vân Hiên, nếu không phải nể mặt cha ngươi, ta mới lười đi dọn dẹp mông cho ngươi, đến nói dối cũng không biết cách." Chu Chấn Vũ liếc xéo Thạch Việt một cái, tức giận nói.
Nghe câu này, lòng Thạch Việt thấy ấm áp.
"Được rồi, ta bảo ngươi đến không phải nói những điều này, ngươi xử lý tốt chuyện vặt, mấy ngày nữa ta dẫn ngươi đi một chuyến Phong Hỏa môn." Chu Chấn Vũ sắc mặt dừng lại, vẻ mặt ôn hòa nói.
"Đi Phong Hỏa môn làm gì?" Thạch Việt hiếu kỳ hỏi.
"Ta đi làm chút việc, đi theo ta ra ngoài coi như chấp hành nhiệm vụ, có điểm cống hiến thưởng, ngươi đi hay không?"
"Đi có lâu không? Đệ tử cách ba ngày lại phải cho Chu Hồng sư thúc linh dược tưới tắm! E là không đi được." Thạch Việt nhướng mày, có chút khó xử nói.
"Chỉ có việc này thôi ư? Ta phái một đệ tử đáng tin giúp ngươi làm, bất quá ngươi phải cho hắn mười khối Linh Thạch coi như thù lao." Chu Chấn Vũ ngữ khí rất bình thản, đầy vẻ không cho từ chối.
"Đi chấp hành nhiệm vụ có bao nhiêu Linh Thạch?" Thạch Việt do dự một chút, mở miệng hỏi.
"Ngươi lải nhải thế, đi chấp hành nhiệm vụ có phụ cấp 30 khối Linh Thạch, còn có một ít điểm cống hiến, đồng thời còn có thể tăng thêm kiến thức, ngươi rốt cuộc có đi hay không? Thật đúng là rắc rối, khác hẳn cha ngươi." Chu Chấn Vũ cau mày nói, vẻ mặt có chút không vui.
Thạch Việt mặt mày hớn hở, gật đầu nói: "Đi, khi nào xuất phát? Cần chuẩn bị gì không?"
"Ba ngày sau, ừm, còn về chuyện phải chuẩn bị cái gì, ngươi tốt nhất là tu luyện, đừng làm ta mất mặt là được, đúng rồi, khi ngươi tu luyện Thái Hư kiếm quyết có gặp phải vấn đề gì không?" Chu Chấn Vũ có chút quan tâm hỏi.
"Có, khi đệ tử tu luyện tầng thứ nhất gặp phải một vài vấn đề, làm sao cũng không hiểu, còn xin Chu sư thúc chỉ điểm đôi chút." Thạch Việt gật đầu.
Nói ra nghi hoặc của mình.
Đối với điều này, Chu Chấn Vũ từng cái giải đáp, cùng một vấn đề, giảng giải lặp đi lặp lại mấy lần, cho đến khi Thạch Việt hiểu rõ mới thôi, khiến cho Thạch Việt được lợi không ít.
Chu Chấn Vũ giảng cho Thạch Việt hai canh giờ, còn tặng cho một cái ngọc giản, bên trong ghi lại tâm đắc tu luyện Thái Hư kiếm quyết của hắn, khiến Thạch Việt cảm động vô cùng.
Từ khi có nhận thức, ngoài phụ mẫu ra, chưa từng có ai đối xử tốt với hắn như vậy, Chu Chấn Vũ là người đầu tiên.
Thạch Việt nhận ra, Chu Chấn Vũ thực lòng đối đãi với hắn, không có chút nào giả dối.
Vì ba ngày sau xuất phát, Chu Chấn Vũ để Thạch Việt trở về nơi ở tu luyện, Quyển Tông các cũng không cần đi, cũng giao lại chìa khóa ra vào động phủ Chu Hồng sư thúc.
Thạch Việt vui vẻ đáp ứng, sau khi rời khỏi Chấp pháp điện, hắn chạy một chuyến đến Thần Đan điện, giao 200 viên Luyện Khí Tán cho Triệu Viễn Hải.
Triệu Viễn Hải thấy Thạch Việt lấy ra 200 viên Luyện Khí Tán, hơi ngạc nhiên, nhưng hắn không nói gì, trả lại Thạch Việt 200 khối Linh Thạch, dặn Thạch Việt cố gắng hơn nữa.
Trở về nơi ở, Thạch Việt liền tiến vào Chưởng thiên không gian, bắt đầu tu luyện Thái Hư kiếm quyết.
Hắn ở trong Chưởng thiên không gian ngây người đúng hai tháng, ngoài việc tu luyện Thái Hư kiếm quyết, cứ mỗi nửa tháng, hắn lại ngâm linh dịch một lần, tu luyện Đoán Cốt Quyết.
Theo số lần ngâm linh dịch tăng lên, khí huyết trong cơ thể hắn ngày càng dồi dào.
Sau hơn hai tháng khổ tu, cộng thêm việc được đọc tâm đắc tu luyện Thái Hư kiếm quyết của Chu Chấn Vũ, Thạch Việt đã tu luyện Thái Hư kiếm quyết đến tầng thứ hai, có thể phóng ra hơn ba mươi đạo kiếm khí, kiếm ảnh phân hóa cũng tăng lên gấp đôi, tuy tu vi không tăng trưởng, nhưng sức chiến đấu lại tăng mạnh gấp bội, như vậy cũng khiến Thạch Việt có chút lực lượng.
Ba ngày sau, Thạch Việt xuất hiện ở trước cửa đất trống Chấp pháp điện.
Ba mươi đệ tử Thái Hư tông chỉnh tề đứng ở trên đất trống, tu vi cao thấp không đồng nhất, cao thì có Trúc Cơ hậu kỳ, thấp có Luyện Khí tầng bảy, không sai, thấp nhất chính là hắn Thạch Việt.
"Mọi người nhất định phải phục tùng mệnh lệnh, không có mệnh lệnh không được tự tiện hành động, đã rõ chưa?" Chu Chấn Vũ liếc nhìn các đệ tử, mở miệng phân phó.
"Đệ tử tuân mệnh." Ba mươi đệ tử khác miệng đồng thanh đáp.
Chu Chấn Vũ khẽ gật đầu, vung tay áo, một đạo hoàng quang từ đó bắn ra, đón gió lớn lên, hóa thành một thanh kiếm lớn màu vàng dài hơn mười trượng, lơ lửng trên hư không cao hơn mười mấy trượng.
"Tất cả mọi người lên đi." Chu Chấn Vũ nói xong, thân hình thoắt một cái, hóa thành một đạo hoàng quang bay xuống trên thanh kiếm lớn màu vàng.
Ba mươi đệ tử hoặc ngự khí, hoặc thả linh cầm, bay lên trên thanh kiếm lớn màu vàng.
"Đi." Chu Chấn Vũ khẽ quát một tiếng, kiếm lớn màu vàng quang mang tăng lên, hóa thành một đạo hoàng quang bay về phía chân trời, vài cái nháy mắt sau liền biến mất ở chân trời.