“cô Minh Châu…” – Phong Đỏ rụt rè gọi, giọng nói cẩn trọng như sợ đánh động không khí lạnh lẽo đang lặng im trong phòng.
Minh Châu không đáp. Cô chỉ lẳng lặng nhìn anh bằng ánh mắt lãnh đạm đến mức như muốn lột trần mọi lớp ngụy trang. Mãi một lúc sau, chính Phong Đỏ không chịu nổi sự im lặng này nữa. Anh cúi đầu, vẻ uất ức hiện rõ, nhưng lại chẳng thể nói nên lời. Muốn biện minh, muốn giải thích, nhưng rồi nhớ đến những ý định ban đầu ngu xuẩn kia, toàn thân anh như con gà trống thua trận, bệ rạc đến thảm hại, cuối cùng chỉ biết câm nín.
Nói cho cùng, cũng là tự anh chuốc lấy. Vừa ngu ngốc lại thiếu kiềm chế, chỉ trong một cái nhấc tay của Bạch Dạng, anh đã dễ dàng bị dắt mũi. Chỉ cần tên đó hơi xúi giục một chút, anh liền như một thằng ngốc hăm hở lao vào bẫy. Mọi chuyện bây giờ sáng tỏ cả rồi… Nhưng anh lại đã mất tiên cơ.
“tôi biết là anh vốn không ưa tôi.” – Cuối cùng, Minh Châu lạnh nhạt lên tiếng.
Không phải! Không phải như vậy… Không hề…
“Nhưng cũng chẳng sao cả.” – Cô tiếp lời, giọng vẫn đều đều như nước giếng mùa đông, “Vì thật ra, tôi cũng không hề có thiện cảm gì với anh . anh đã bị đưa đến đây mà tôi không cản được, nhưng bản thân tôi, chưa bao giờ ưa nổi cái cảm giác bị ép buộc phải sống chung với một người đàn ông xa lạ. Nhất là khi cái người đó… đầu óc không mấy sáng sủa. Vừa ngu lại vừa ngốc, đem ra ngoài khoe cũng chỉ khiến người ta thấy mất mặt.”
…Chẳng lẽ anh lại thật sự tệ đến mức như chị ấy nói sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play