Hai người đang lời qua tiếng lại, Minh Châu liền ung dung đi tới.
Vừa trông thấy nàng, sắc mặt Khương Minh Hiên liền biến đổi. Hắn bước nhanh lên phía trước, nắm lấy tay nhỏ của nàng, giọng khẽ trách:
“Vì sao một mình muội đến đây? Sau lưng cũng chẳng thấy nha hoàn theo hầu.”
Minh Châu nhíu mày, khẽ rút tay ra, không buồn để ý đến hắn. Nàng thong dong bước đến trước mặt Khương Minh Đức, vòng quanh hắn một vòng như đánh giá.
Toàn thân Khương Minh Đức lập tức cứng đờ, lòng dạ rối bời, không đoán nổi tâm tư của Minh Châu lúc này. Nàng là đã bằng lòng tiếp nhận hắn, hay vẫn giống như kiếp trước, xem hắn như nỗi ô nhục?
“Ngươi tên gọi chi?” Minh Châu nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt không còn vẻ chán ghét hay ngạo mạn như kiếp trước, mà lại mang theo vài phần tò mò, tựa như đang nghiên cứu một vật gì mới mẻ. Khiến Khương Minh Đức nhất thời thần hồn điên đảo.
“Ta... ta tên Minh Đức... do phụ thân ban cho,” hắn lắp bắp nói. Khi trở về phủ Uy Viễn hầu, tự nhiên không thể lại dùng cái tên do hai nô tài đặt năm xưa. Mà tên Minh Đức, chính là ký thác kỳ vọng tha thiết của phụ thân hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT