Hôm sau, Tấn vương bị chính tiểu nhi tử đá tỉnh khỏi giấc ngủ. Tiểu hỗn đản kia có dáng ngủ thật sự kinh người, rõ ràng đêm qua còn ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng chàng, thế mà mới tờ mờ sáng đã đảo ngược trời đất, đầu hướng xuống cuối giường, chân chổng lên trời. Thậm chí bàn chân bé xíu trắng mềm kia còn không khách khí mà đá trúng mặt chàng một cước. Nếu không phải chàng sớm tỉnh, chỉ e đã bị cái chân nhỏ kia nhét luôn vào miệng cũng nên.
“Tiểu tử thối.” Tấn vương bật cười, trách yêu một tiếng, đoạn trở mình bế hài tử lên ôm vào lòng. Bàn tay lớn đưa lên, xoa nắn gương mặt thịt mềm của tiểu hài tử, “Mặt trời lên cao tới mông rồi mà còn chưa dậy.”
“Phụ vương…” Tiểu Tiện Chi bị chàng nháo tỉnh, ngẩng khuôn mặt uỷ khuất mà nhìn.
Thật đúng là đáng yêu muốn mạng. Tấn vương không kìm được lòng, cúi đầu hung hăng hôn lên má nhi tử một cái.
Mỗi lần bị phụ vương hôn đều ướt nhẹp một mặt nước miếng, Tiểu Tiện Chi có phần khó chịu, biểu tình đầy ghét bỏ.
Một lớn một nhỏ rất nhanh đã rửa mặt chải đầu xong xuôi dưới sự hầu hạ của hạ nhân. Thế nhưng điều kỳ lạ là, khi đến chính điện dùng điểm tâm, lại không thấy bóng dáng Minh Châu đâu.
Minh Châu thường ngày ăn ở điều độ, cho dù có chợp mắt vào buổi trưa thì sáng sớm cũng chẳng bao giờ ngủ nướng. Tấn vương cảm thấy bất an, ôm lấy nhi tử đi tìm nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT