“Hoàng thúc.” Tấn Vương khom mình hành lễ, vái một nửa lễ trước mặt An Dật Vương.
An Dật Vương chỉ khẽ gật đầu, ngón tay thon dài chỉ vào chiếc đôn gỗ trắc bên cạnh, ý bảo hắn ngồi. Chờ Tấn Vương yên vị, An Dật Vương liền cầm ấm trà sứ xanh, rót một chén trà thanh đạm rồi đẩy về phía hắn: “Nếm thử.”
Tấn Vương xuất thân võ tướng, xưa nay không chuộng trà đạo. Nhưng nhìn thần sắc an nhiên như mây trôi nước chảy, gió thoảng trăng thanh của An Dật Vương, hắn lại không sao từ chối được, đành cầm lấy chén trà, ngửa cổ uống cạn như uống nước lã.
An Dật Vương khẽ nhíu mày, tay nhẹ vuốt chuỗi Phật châu trên cổ tay, thở ra một hơi nhè nhẹ: “Uống trà sao có thể tùy tiện như vậy? Không thưởng, không ngẫm, không cảm. Chén trà này là lãng phí thanh vị xưa cũ.”
Tấn Vương xoa xoa huyệt thái dương, cười khổ: “Hoàng thúc, tha cho ta đi! Ta thân là võ phu thô kệch, làm sao hiểu được mấy thứ tao nhã như phẩm trà?”
An Dật Vương thần sắc bình thản, ngữ khí thong thả như nước chảy qua khe đá: “Thôi vậy, ngươi không thích, bổn vương cũng không miễn cưỡng.”
Tấn Vương âm thầm thở phào một hơi, ánh mắt lén nhìn về phía An Dật Vương, ngữ khí có chút do dự: “Hoàng thúc, hôm qua... sao người lại giúp ta?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play