Câu nói này của Vinh Thiệu Đình vừa mập mờ nước đôi, lại vừa đầy ẩn ý.
Có lẽ đây là căn bệnh chung của những người đã quen ở trên cao, nói chuyện thường vòng vo, không rõ trọng tâm.
Tô Đề chẳng nghĩ ra manh mối gì, cô liếc người đàn ông đối diện đang nhấc máy nghe điện thoại, rồi quyết định thuận theo tự nhiên.
Muốn ra sao thì ra.
Sau bữa tối, trời vừa hơn 6 rưỡi.
Những ráng mây đỏ rực như lửa nhuộm cả bầu trời.
Tô Đề và Vinh Thiệu Đình lần lượt bước ra khỏi nhà hàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT