Đằng Ấu Khả nghe một lát, xác định giải pháp hữu hiệu nhất vẫn là… mời độc y thực thụ xuất sơn. Trong lòng đã có tính toán, nàng ngáp một cái, phất tay rời khỏi phòng.

Về đến phòng mình, sau khi xác nhận trưởng tỷ đang bận ở bếp, cha mẹ vẫn chưa về, Đằng Ấu Khả mở lòng bàn tay trái.

Một tia bạch quang hiện lên như giao diện màn hình trong suốt. Nàng vuốt nhẹ, hiện ra một thẻ bài – góc phải hiện số: (1/999).

Đây là hệ thống thẻ bài phong ấn các "trợ thủ" mà nàng từng thu thập từ các thế giới khác. Mỗi thẻ đều là báu vật SSR hiếm có.

Hệ thống nhắc nhở:

“Ký chủ, ngươi định thả Hồ Bán Tiên ra à?”

“Ừ, ta nhớ hắn là người thích hợp nhất.” – Nàng trượt tìm đến thẻ thứ 89, là một ông lão râu bạc đang nghiền xương trắng thành bột. Bị gọi dậy bất ngờ, lão ngẩng đầu trừng mắt.

Đằng Ấu Khả: “……”

“Làm gì mà keo kiệt thế! Không phải tại cái thế giới trước đó không dùng tới ngươi sao? Khi đó là một thế giới showbiz tuổi thơ, ta còn phải đóng vai thiên sứ ba tuổi rưỡi đi cứu rỗi phản diện đấy. Lôi ngươi – một độc y – ra làm gì? Hủy diệt thế giới à?”

Mà với tính lão quái này, chắc chắn vừa ra ngoài đã gom đủ các loại hàng cấm, nuôi nhện độc, rắn độc trong sân, còn trồng cả vườn hoa độc... Đến lúc đó cứu người chưa xong, lại khiến cả nhà bị mời đi "uống trà".

Hồ Bán Tiên hừ lạnh:

“Lần trước chẳng phải nói về hưu nghỉ dưỡng à? Sao không đi Hawaii dưỡng lão, lại mò đến phiền lão phu?”

Đằng Ấu Khả cười ngọt ngào:

“Đương nhiên là có chuyện tốt muốn nhờ ngài rồi~ Tu tiên giới dạo này xuất hiện thi độc, y chang tang thi virus, người bị nhiễm sẽ phát điên cắn người, lây lan rất nhanh.”

“Nghe qua cũng không phải chuyện gì to tát.” – Hồ Bán Tiên miệng thì chê, nhưng mắt đã sáng lên màu xanh lục.

Đằng Ấu Khả cong môi. Độc y không sợ độc, chỉ sợ không đủ độc mà thôi.

Tay phải úp lên tay trái, hai lòng bàn tay chạm nhau, ánh sáng trắng lóe lên rồi biến mất. Thẻ bài số 89 được giải phong, Hồ Bán Tiên xuất hiện trong phòng.

Ông ta vừa nhìn xung quanh đã hừ một tiếng:

“Chậc chậc chậc, nghèo thế này à? Ta nghi ngờ ngươi gọi ta ra là để… kiếm tiền dưỡng già cho ngươi đấy.”

Đằng Ấu Khả chẳng buồn đôi co:

“Nhị ca ta lát nữa kiểu gì cũng sẽ trèo lên tường theo dõi tình hình. Ngươi giả vờ đi ngang qua, tiện thể hỗ trợ hắn, tìm cách giải độc cho trấn này.”

Hồ Bán Tiên nghi ngờ:

“Làm xong rồi… ngươi lại không lôi ta về nhốt tiếp chứ?”

“Ta là người như vậy sao?!” – Đằng Ấu Khả chống nạnh ra vẻ tức giận – “Chỉ cần ngươi đừng cản ta dưỡng lão, muốn lưu lạc phương trời nào ta cũng mặc kệ. Nhưng nhớ kỹ: đừng đạp trúng điểm mấu chốt của ta.”

Hồ Bán Tiên vuốt râu cười ha hả:

“Vậy yên tâm, cái điểm mấu chốt thấp lè tè như của ngươi, người thường muốn đạp cũng không đạp nổi đâu!”

Đằng Ấu Khả: “???”

“Thôi thôi, mau đi đi. Nhớ đó — ra ngoài thì đừng nhận quen ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play