Sau khi ăn xong bữa sáng, nàng thong thả đi dạo quanh sân tiêu cơm, lắc lư tới trước phòng Đằng Vân Đạm ở phía tây. Còn chưa gõ cửa, đã nghe bên trong có tiếng hét:
“Cái gì?! Trúng độc?!”
“Ý ngươi là… đám người ngoài kia không phải phát điên mà là trúng một loại thi độc ác hiểm? Nếu không tìm ra thuốc giải, sớm muộn gì cũng biến thành quái vật người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ?!”
“Không sai. Cho nên quan trọng nhất bây giờ là tìm cách giải độc. Nếu có thể mời được một vị độc y chân chính ra tay, trong ba ngày là có thể ổn định cục diện này. Nếu không thì…” Ngọc bội thần hồn thở dài, giọng đầy lo lắng.
Y biết rõ – độc y chân chính khó tìm, mà người có tay nghề cao thì càng quái gở, khó chiều. Thường ngày không ở bí cảnh nghiên cứu độc thuật, thì cũng trốn trong động phủ nuôi nhện độc, trồng hoa độc, cả năm không ló mặt ra ngoài. Trấn nhỏ như thế này, khả năng gặp được gần như bằng không.
Cho dù là hắn – từng trải qua bao thế giới – cũng không dám đảm bảo mấy ngày tìm được người thích hợp.
Đằng Ấu Khả ngoài cửa nghe mà âm thầm gật đầu: Không sai, vị ngọc bội này tuy hay lảm nhảm, nhưng rất biết điều. Nhìn kiểu lây bệnh qua vết cắn này, khác gì tang thi virus phiên bản dị giới đâu.
Nàng dẫm lên bậc thềm, thảnh thơi gõ cửa. Nghe tiếng “Vào đi”, nàng đẩy cửa bước vào. Đằng Vân Đạm vừa thấy là muội muội, lập tức hớn hở chạy tới:
“Tiểu Khả ăn no chưa?”
“Rồi ạ~” Ăn linh gạo linh rau đó huynh!
“Tiểu Khả đừng sợ, nhị ca sẽ bảo vệ muội!” – Nhị ca nghĩ: Muội nhất định là bị tiếng bên ngoài dọa nên mới tới trốn ở phòng ca… đúng là ca ca tốt của muội mà!
“Vâng.” Ngốc quá đi. Ca không phát hiện mấy nhà hàng xóm bị phá tan hoang, còn nhà mình viện môn vẫn vững như tường thành à?
Nàng ngoan ngoãn ngồi lên ghế gỗ, chống cằm ngước nhìn, làn da trắng mịn như tuyết, đôi mắt to linh động long lanh. Có một muội muội đáng yêu như thế, Đằng Vân Đạm chỉ muốn khoe cho cả trấn biết!
Nhưng giờ thì chưa được. Bên ngoài nguy hiểm lắm…
Vì vậy, để sớm ngày được dắt muội muội đi dạo khoe khoang, hắn càng phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết đại họa này!
“Ngọc bội huynh! Không, ngọc bội sư phụ! Cứu mạng với!” – Hắn rống lên thảm thiết.
Đằng Ấu Khả thấy vui quá cũng hùa theo, nũng nịu gọi:
“Ngọc bội sư phụ~ cứu mạng nha~~~”
Ngọc bội: “……”
Nhị đồ đệ tuy hơi ngu, nhưng tiểu đồ đệ thì đúng là báu vật nhân gian!
“Ta xem ba huynh muội các ngươi ai cũng tư chất không tầm thường, nhất định có linh căn. Sau này định thầy trò cũng không muộn. Giờ cứ gọi ta là Ngọc tiền bối đi. Trước hết, bên ngoài tình hình sao rồi?”
“Ta vừa mới trèo tường nhìn ra ngoài, thấy toàn bộ đều thành dạng này nè…” – Đằng Vân Đạm mô phỏng dáng vẻ người bị nhiễm độc, giơ tay vung chân như muốn phóng ra cắn người, cùng Ngọc bội nhỏ giọng bàn kế sách.