Tống gia ở trấn Hạc Hành là một trong ba nhà tích đức nổi tiếng. Tống lão gia ngày thường thường sửa cầu, lát đường, giúp người nghèo, rất có uy tín trong vùng.

Tối nay dân làng tụ tập đông nghịt trước cổng Tống phủ, nhưng không phải để gây chuyện. Chủ yếu là muốn xem bốn bà cốt cùng nhảy thần một lúc — hiếm khi có dịp — và cũng hy vọng Tống lão gia thật sự có thể đuổi được thủy quỷ.

Gần đây người chết đuối trong sông nhiều quá, nghĩ tới cũng thấy rợn người.

Dòng sông kia chảy ngang trước cửa Tống phủ. Bốn bà cốt chia nhau dựng đàn ở bốn góc Đông Tây Nam Bắc ven sông, không ai làm phiền ai, nhưng cũng như đang âm thầm thi tài.

“Thiên linh linh, địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân mau hiển linh!”

“Ác quỷ cút ngay, nghe lệnh lập tức!”

“Vô thượng Thái Ất độ ách Thiên Tôn… Vô thượng Thái Ất độ ách Thiên Tôn… Vô thượng…”

Ba bà cốt đầu trang điểm nghiêm túc, mặc đạo bào trắng hoặc đen, tay cầm trần phất vừa nhảy vừa đọc chú, thỉnh thoảng còn vung phất trần lên trời.

Chỉ riêng Diêm bà cốt phong cách quái lạ: mặc đồ sặc sỡ, mặt trắng bệch, thái độ lười biếng, không buồn động tay nhiều. Vừa mới vung tay hai cái xuống sông, bà đã ngồi bệt xuống bất động.

Không phải là hoàn toàn bất động — môi bà vẫn đang mấp máy lẩm bẩm cái gì đó. Dù nói là làm nghề "gọi hồn trừ tà" thì cần phải thần thái đầy đủ, nhưng kiểu làm việc hờ hững của bà lại khiến người ta có cảm giác… khó mà tin tưởng được.

“Đã nhìn kỹ đáy sông rồi mà không thấy thủy quỷ sao?”

Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống mặt đất. Trước mặt nàng hiện lên một cái bóng nhỏ kỳ quái, nhìn kỹ thì trông giống như một con mèo đen, có mũi có mắt, thậm chí còn biết... nói tiếng người.

“Bẩm đại nhân, chỉ phát hiện hai con cô hồn vất vưởng, đều là tân quỷ yếu ớt, còn chưa kịp nhận ra là mình đã chết, hoàn toàn không có khả năng thường xuyên hại người đâu ạ.”

“Ừm, vậy là có thứ khác đang giở trò. Không thuộc phạm vi quản lý của ta. Mau đưa hai con tân quỷ kia xuống âm phủ báo danh.” Diêm bà cốt hừ lạnh, “Còn nữa, cái tên nam quỷ cầm quạt kia, dám nói ta múa còn thua cả vịt bầu, lôi nó đi... khai hoang!”

Bóng mèo đen rùng mình, đáp một tiếng “Dạ dạ” rồi nín cười biến mất trong làn khói.

Lúc Đằng Ấu Khả cùng cha, tỷ tỷ và nhị ca chạy tới, thấy mẫu thân nàng – Diêm bà cốt – bất thình lình nhảy dựng lên rồi dậm chân thật mạnh xuống đất, giống như đang giẫm đạp kẻ thù truyền kiếp vậy.

Bóng con mèo đen sớm đã hóa thành cái bóng của chính bà dưới ánh trăng. Dân làng gan to lén lút nhìn thử, rồi ai nấy đều lắc đầu cảm thán:

“Điên rồi, điên thật rồi! Chắc bị thủy quỷ nhập xác mất rồi!”

“Thế mới nói, múa mà khó coi quá cũng không ổn đâu, đánh không lại đám yêu ma quỷ quái ấy mà.”

“Mặc đồ có diêm dúa cách mấy mà khí tràng không đủ mạnh thì cũng vậy thôi.”

Diêm bà cốt: “???”

Không phải chứ! Phối màu này là theo chuẩn mốt của Quỷ giới hiện nay đó nha! Dưới lòng đất, bà đây rành mốt hơn các ngươi nhiều!

Còn về phần múa gì đó... là vì bà đây lười, dùng miệng nói không tiện hơn à? Động tay động chân mệt chết đi được! Huống chi ba bà bạn đồng nghiệp của ta múa tới vui phơi phới, có thấy cái trò quỷ nào nhảy ra chưa?

Nhưng nhìn kỹ lại, ba người kia... ánh mắt trống rỗng, ấn đường chuyển đen, cả người toát ra mùi điềm gở – như trúng tà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play