Đằng Ấu Khả bị gọi tỉnh ngay giữa đường đưa ma.
Ý thức mơ màng chưa tỉnh hẳn, nàng nheo mắt, uể oải hỏi hệ thống thẻ bài xuyên nhanh 999 thế giới của mình:
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
Giọng máy móc bên tai kích động đến muốn khóc:
“Ký chủ, bảy năm! Mau tỉnh dậy đi! Thật đó, đầu heo cũng chẳng ngủ lâu vậy đâu!”
Đằng Ấu Khả không vui chút nào. Nàng liều mạng làm việc suốt 999 kiếp, vất vả lắm mới được về hưu, tưởng đâu có thể nằm dài dưỡng lão cả đời. Ai dè chưa ấm chỗ đã bị lôi đầu dậy.
Giọng hệ thống đột ngột vọt lên tám quãng:
“Khoan đã, đừng vội logout! Dù gì cũng mở mắt nhìn thử một cái đi! Tổ chức của ngươi “đập nồi bán sắt” để tổ chức cho ngươi lễ tang xa hoa đó!”
“…Lễ tang?”
“TA HẢ???”
“Ngươi đùa ta hả???”
Nhớ không nhầm thì nàng đăng ký vào thế giới dưỡng lão tùy chỉnh cơ mà? Mới bảy tuổi mà đã bị cho vào hòm chôn rồi á???
Giọng hệ thống gấp gáp:
“Là thật đấy, không lừa ngươi đâu! Tối qua có người cách không mượn mệnh ngươi, ta gọi nguyên đêm mà ngươi vẫn ngủ say như chết, đến giọng máy của ta cũng muốn nứt mẹ nó rồi!”
May mà bây giờ nàng tỉnh kịp. Nếu không, chắc mấy tên âm hiểm kia tưởng kế hoạch đã thành, đang cười khoái chí rồi bị phản phệ đau đến lăn lộn trong góc cũng nên — hệ thống thì thầm hả hê trong bụng.
“Ai da, người ta không hiểu quy tắc xuyên nhanh, muốn giết muốn xé gì cũng được. Nhưng mà giết nhầm một bà cụ đang dưỡng lão, không sợ thiên lôi đánh chết à?”
Đằng Ấu Khả tức quá ngồi bật dậy, nắp quan tài nặng nề văng lên khỏi đầu, rơi "bịch" một tiếng.
Chung quanh đang ca múa tưng bừng, ai khóc nức nở, ai đánh kèn thổi sáo, ai gào ai lăn, tất cả đông như trẩy hội. Nhưng đúng lúc nàng ngồi bật dậy, cả không gian như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt — im phăng phắc.
Sau một giây yên lặng chết người, không biết ai thét lên đầu tiên:
“QUỶ ĐÓ!!”
Rồi như bị bấm nút tua nhanh, đám người hỗn loạn vứt hết mọi thứ trong tay, gào rú chạy tán loạn về bốn phương tám hướng, nháo nhào như ong vỡ tổ.
Để lại sau lưng một bãi chiến trường: đạo cụ xiếc, kèn xô-na, khăn lụa, quạt múa, giấy văn phòng, thư họa bị giẫm rách nát đầy đất.
Đằng Ấu Khả ngơ ngác.
“Không hổ là thế giới dưỡng lão cao cấp tư nhân định chế. Người nhà thật là thương ta quá đi, chuẩn bị tang lễ chu đáo như vậy... haiz, có tâm.”
Nói xong, nàng nhắm mắt lại… tiếp tục ngủ.