Cô bé ngây ngô với khuôn mặt trắng trẻo dần dần trợn tròn mắt.

Diêm bà cốt nhìn mà chẳng biết nên mừng hay nên lo, đau lòng xoa đầu con gái, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Yên tâm, dù mẹ có phải đào ba thước đất, cũng sẽ lôi cho bằng được cái đứa dám động vào con ra, bất kể là ai – cũng phải để lại mạng cho mẹ.”

Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương khói mờ nhạt từ người bà, Đằng Ấu Khả sững sờ một lúc rồi lồm cồm bò dậy, lại lần nữa bám cửa sổ thò đầu nhìn ra ngoài.

“Tự xưng bổn quân, họ Diêm, chỉ huy được người giấy, trong mộng còn đại chiến ác quỷ nhân gian… Tạp Tạp, ta hình như biết mẹ ta là ai rồi.”

Hệ thống:

“Phật tử x Diêm Quân, á á á, kiểu này nghe mê thật đó!”

“Phật tử: Ta không ở rể địa ngục, ai vào?”

“Diêm Quân: Phật tử độ ta đi!”

Đằng Ấu Khả: “……”

Câm miệng, không khí đang bình thường bị ngươi làm cho điên hết cả rồi.

Ngoài sân, Đằng Phong Khinh đứng lặng ở cửa, lặng lẽ nhìn theo bóng mẹ trong bộ đồ sặc sỡ, tay xách hai người giấy, dần dần đi xa. Tiếng ve trên cây kêu râm ran, như biết rằng mình sắp kêu xong, cuộc đời cũng sắp chấm dứt.

Một thiếu nữ đứng trong gió, cả người tỏa ra nỗi buồn thăm thẳm.

“Quả nhiên, chị cả đều biết cả rồi.” Không chỉ biết mình sẽ chết dưới tay em trai, mà còn biết cha mẹ sau này cũng chịu kết cục thê lương. Đằng Ấu Khả nhớ tới từng cảnh trong mơ, thở dài não nề.

Hệ thống lại “quẩy” tiếp:

“Ký chủ ơi, chị cả ngươi vừa xách lưỡi hái đi về hướng đông nha~ Nhà mình ở phía tây, còn phía đông… là trường học của Nhị ca! Giờ này ảnh chưa tan học đó, một nhát chắc chắn trúng!”

Đằng Ấu Khả: “!”

Cô điên cuồng xỏ giày, vừa chạy vừa hét:

“CHẾT RỒI! CỨU NGƯỜI CON ƯU TÚ CỦA TỔ QUỐC!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play