Ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng ấy, Kiều Họa Bình có hơi xót lòng.
Mai Thanh Dục đẩy xe được một lúc thì mồ hôi đầm đìa, hai chân run lẩy bẩy.
Kiều Họa Bình nhìn không đành lòng nữa, không nói không rằng liền đón lấy xe đẩy nhỏ.
Mai Thanh Dục cũng không ngờ mình lại yếu đuối đến vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, không rõ là vì nóng hay vì xấu hổ.
Nhưng Kiều Họa Bình thì chẳng thấy có gì to tát, cô đẩy xe đẩy rất nhẹ nhàng, vừa đi vừa nói với Mai Thanh Dục: “Có một câu nói tuy xưa cũ nhưng rất đúng, rằng thước có dài có ngắn, người có sở trường sở đoản. Diệu Diệu sức lực khỏe, ta là người lớn, sức lực cũng không nhỏ. Cho nên ta và Diệu Diệu sẽ thay phiên nhau đẩy xe. Sở trường của con không phải nằm ở sức lực, tự nhiên sẽ thấy bản thân yếu đuối hơn là chuyện bình thường, cho nên không nhất thiết phải ép bản thân mình đẩy xe.”
Mai Thanh Dục không nhịn được hỏi: “Vậy… sở trường của con là gì?”
Vừa hỏi xong, mặt cậu bé đã đỏ như gấc.
Câu này nghe như đang làm nũng với Kiều Họa Bình, giống như cố ý chờ bà ấy khen mình vậy.
Mai Thanh Dục xấu hổ đến mức chỉ muốn dùng ngón chân cào đất mà chui xuống.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play