Mai Thanh Dục mím môi, khuôn mặt hiện lên vẻ u sầu không hợp với lứa tuổi: “Không còn lương thực nữa rồi.”
Kiều Hoạ Bình không nhịn được, bật cười: “Thì ra là phát sầu vì chuyện đó à. Dục bảo* của ta, con không có chút tin tưởng nào với ta à? Trên đường chạy nạn này, ta đã bao giờ để các con bị đói bụng bao giờ chưa?”
Mai Thanh Dục khẽ mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cậu lại ngập ngừng, rồi không nói nữa.
Kiều Hoạ Bình biết, Mai Thanh Dục vốn quen lo toan cho gia đình này, chuyện thiếu lương thực tất nhiên sẽ khiến con trẻ cảm thấy bất an.
Chỉ là… cô cũng không thể nói thẳng là trong không gian vẫn còn khá nhiều thịt săn tươi sống.
Kiều Hoạ Bình nghĩ vậy xong, cô đeo cây cung dài lên lưng, dặn dò Mai Thanh Diệu chăm sóc các đệ đệ muội muội, rồi một mình tiến vào rừng sâu.
Mai Thanh Dục có chút ngồi không yên.
Trời đã tối đến mức sắp không nhìn rõ nữa, mẹ kế lại đi vào rừng lúc này, lỡ gặp thú dữ thì sao?
Hay chẳng may, như Tống thẩm tử lúc trước, bước hụt rồi trượt chân rơi xuống vực thì phải làm sao?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT